Gia đình tội lỗi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-18 18:15:03
Lượt xem: 2,202
Mẹ Mục tay run run cầm điện thoại, bấm vào từng bức ảnh để xem.
Bà ta giơ khuôn mặt hốc hác dù đã trang điểm tinh tế, cười khổ với tôi: “Trước đây con luôn gọi tôi là dì Mục, nhưng bây giờ lại gọi tôi là mẹ Mục. ”
Tôi cười khổ khi nghe điều này: “Trước đây gọi là dì vì là theo bên của mẹ tôi. Sau này, trở thành bạn cùng lớp với Mục Thanh Tiêu, tôi nên gọi là mẹ Muc.”
Tay mẹ Mục cầm điện thoại run lên, bà ta cẩn thận đẩy điện thoại đến trước mặt tôi: “Tôi có lỗi với mẹ con.”
Có lẽ vì cảm thấy áy náy, nên bà ta không còn mặt mũi nào khuyên tôi, trực tiếp bỏ đi.
Nhưng đi được hai bước, bà ta quay lại nói với tôi: “Nếu Chu Nghi Nguyệt không làm phiền Tiểu Tiêu nữa, hai đứa có thể làm lành được không? Có thể giống như trước đây, ở đối diện được không?”
“Vậy người hy vọng tôi và Mục Thanh Tiêu sống đối diện nhau, hay là hy vọng gia đình chúng tôi sống đối diện với người?” Tôi cố ý nhấn mạnh “gia đình chúng tôi”.
Lông mi bà ta chớp chớp, nhanh chóng che mắt, như thể ánh sáng bên ngoài khiến mắt bà ta khó chịu, cười khổ nói: “Là tôi quá ngu ngốc, dù sao cha mẹ con là người thông minh. Con do tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, từ nhỏ đã thông minh, làm sao có thể giấu diếm được các người.”
Bà ta quay người lại, loạng choạng bước đi như thể đang chạy trốn.
Tôi nhìn chiếc SUV lớn của bà ta lái đi xa, cũng không muốn đi làm, giải thích một chút rồi đi về với mẹ tôi.
Về đến nhà, lại phát hiện ống nước nhà bếp bị hỏng, mẹ tôi đang gọi người đến sửa.
Cái nhà này đã không ở vài chục năm, đường ống nước đã cũ. Mấy ngày gần đây sử dụng lại, liền bị hỏng.
Những người sửa chữa đã nói rằng, dù có thay đổi phòng bếp, thì cũng không đảm bảo chỗ khác không bị hỏng, tốt nhất nên sửa chữa lại toàn bộ một lần.
Nhưng chúng tôi đều ở chỗ này, làm sao có thời gian sửa lại toàn bộ, sửa tạm lại phòng bếp để dùng vậy.
Phòng bếp bừa bộn, cũng không muốn nấu cơm, dứt khoát lái xe dẫn mẹ tôi đi ăn ở nhà hàng gần bệnh viện. Tiện thể gọi cha tôi ra, gia đình tôi gần đây cũng không ăn cơm cùng nhau, không biết ông ấy bận rộn cái gì mà không về nhà.
Lúc ra cửa, vừa vặn Cố Nhất Minh gọi điện cho tôi, hỏi có muốn mua thức ăn về nhà.
Anh ấy đúng là không khách sáo chút nào, làm việc lâu như vậy, mà luôn ăn ngủ ở nhà tôi, hoàn toàn đem bản thân trở thành người nhà.
Vì vậy chúng tôi đang đợi Cố Nhất Minh về nhà, trong lúc đó chị họ gọi điện cho tôi và nói rằng vẫn chưa có tin tức của cô cả. Cô ấy hỏi tôi nếu đăng tin tìm người trên mạ.ng có hiệu quả hơn không. Có rất nhiều người mất tích đều là nhờ người xa lạ trên mạ.ng xã hội tìm được phải không?
Vào ngày cô cả mất tích, chúng tôi đã đăng tin trên wechat moments và một số nền tảng xã hội, nhưng ý của chị họ là muốn tôi dùng tài khoản xã hội của công ty để đăng thông báo tìm người mất tích.
Nhưng các tài khoản của công ty đều nhằm mục đích kinh doanh và có quy định về những nội dung có thể được phép đăng tải.
Vì vậy tôi từ chối và hứa sẽ tìm cách khác.
Nhưng anh rể lại giật máy, ẩn ý nói rằng cô cả đến nhà tôi vay tiền nên mới mất tích. Liên quan đến nhà tôi nên chúng tôi phải chịu trách nhiệm.
Anh ta còn không nghĩ lại, nếu không phải anh ta và chị họ sống quá nát, vì mua nhà gần trường học cho con anh ta, cô cả sẽ tới nỗi phải đi vay tiền, sẽ như vậy trách móc, thấy ai sống tốt hơn là đỏ mắt, nói chuyện quái gở, còn cãi nhau với dượng, mỗi lần cãi vã là bỏ nhà đi trốn vài ngày.
Ai biết lần này lại trốn đi đâu rồi!
Tôi trực tiếp cúp điện thoại, dẫn mẹ tôi ra ngoài.
Mẹ tôi thở dài, nói rằng chị họ số khổ, cô cả cũng là vì con gái của chị họ.
“Cái gì mệnh số, nếu biết anh ta là người không tốt thì bỏ đi là được, chần chừ có ích gì?” Tôi nói những lời đó trong lúc tức giận.
Mẹ tôi sửng sốt, nhìn tôi cười gượng nói: “Con không hiểu đâu, có con rồi thì con sẽ nghĩ khác. Chị họ con còn có người cậu là cha con, anh rể con cho dù ở bên ngoài như thế nào cũng không dám đi quá giới hạn.”
“Dựa vào nhà mẹ đẻ gây áp lực thì sao? Nếu như đứa trẻ biết rõ cha nó bên ngoài…, mẹ nó lại giấu diếm thì sẽ nghĩ như thế nào?" Tôi trầm mắt nhìn mẹ, nói khẽ: “Đối với tâm lý của đứa trẻ lại càng không tốt.”
Tay mẹ tôi chợt lạnh, ánh mắt không ngừng run rẩy, như muốn quay đầu lại xem tôi nhưng lại không dám.
Tôi chợt cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng ôm mẹ vào lòng: “Đừng lo lắng, có con đây, đi ăn cơm thôi.”
Chúng tôi đợi Cố Nhất Minh rồi đến bệnh viện tìm cha tôi.
Nghĩ ông ấy sẽ ở khoa, nhưng y tá trực nói cho chúng tôi biết, ông ấy đang ở tòa nhà giảng dạy.
Khi chúng tôi đến, đã thấy mẹ Mục từ giảng đường đi ra với vẻ mặt u ám, tình cờ đụng phải chúng tôi.
Bà ta nhìn mẹ con tôi, vẻ mặt bối rối giải thích: “Tôi đến gặp lãnh đạo bệnh viện, muốn Tiểu Tiêu quay lại làm việc. Nếu không, để nó tiếp tục chán chường như vậy cũng không phải là biện pháp.”
Mẹ tôi nhìn về hướng bà ta đi ra, hơi run rẩy.
Lãnh đạo bệnh viện bình thường không ở tòa nhà giảng dạy!
Tôi vội vàng nắm tay mẹ, gật đầu với mẹ Mục, rồi ôm mẹ tôi đi vào.
Cố Nhất Minh chờ mẹ Mục rời đi, khó hiểu nhìn chúng tôi: “Trên lầu có gác cổng không?”
Tôi ừ nhẹ một tiếng, đến sảnh lớn, gọi điện cho cha tôi, và bảo ông ấy xuống.
Nghe nói chúng tôi đến bệnh viện gặp ông ấy ăn cơm, thanh âm không thích hợp lắm, nhưng vẫn nhanh chóng đi xuống.
Mấy ngày không gặp, trông ông ấy hốc hác và già đi chục tuổi.
Mẹ tôi nhìn ông ấy với vẻ mặt đau lòng, nói với tôi: “Cái ch.ế.t gần đây của bác sĩ Tần đã gây áp lực cho bệnh viện. Cô cả của con lại mất tích, cha con phải giúp đỡ tìm người, quá mệt mỏi.”
Mẹ tôi giúp cha tôi sửa sang lại áo khoác, lại nói đi nhà hàng mà cha tôi thích ăn để gia đình cùng ăn một bữa cơm.
Bữa tối hôm đó rất ấm áp, cha mẹ tôi chăm sóc lẫn nhau, thỉnh thoảng hỏi thăm công việc của tôi, hỏi thăm Cố Nhất Minh dạo này thế nào.
Chúng tôi không nói về mẹ con nhà họ Mục.
Sau bữa tối, cha tôi đương nhiên đi về nhà cùng chúng tôi.
Lúc Cố Nhất Minh đỗ xe, anh ấy cười nói với tôi: “Em hài lòng chưa?”
Tôi cũng không có cảm giác nhẹ nhõm, chỉ dựa vào ghế sau xe mà thở hắt ra.
Vừa về đến nhà, phát hiện đường ống WC cũng bị hỏng.
Cha tôi và Cố Nhất Minh, hai người, một người đóng vòi nước, một người tìm vật gì đó để bịt ống nước bị vỡ, nhưng nước lại sủi bọt dưới gạch, chắc chắn tối nay không thể nào sửa được.
Mẹ tôi quyết định, ngày mai lại dời đi bên kia, thời tiết se lạnh, quần áo mùa thu mẹ không mang sang đây, lại lười thu dọn đồ đạc.
Trong lúc cha tôi và Cố Nhất Minh kéo nước WC, ông từ chối, nói rằng bây giờ Chu Nghi Nguyệt và Mục Thanh Tiêu đang đi lại gần gũi với nhau, ở bệnh viện ông đã phiền vì lời bàn tán, chẳng lẽ bây giờ về nhà còn phải nhìn cảnh cháu gái cướp…
Ông chưa nói xong, mẹ tôi đã nói thẳng: “Nếu không chúng ta đến ở nhà mới của Chu Ngọc hoặc là đi khách sạn? Con nghĩ thế nào?”
Cuối cùng cha tôi lầm bầm, nói rằng ngày mai có thể đã sửa xong.
Đêm đó không ai trong nhà tôi tắm rửa, chỉ lau người rồi đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi còn đang ăn sáng, thím hai vội vàng chạy tới, nói với chúng tôi Chu Nghi Nguyệt mấy ngày không về nhà, bảo chúng tôi cùng thím hai đi đến nhà họ Mục tìm.
Những ngày này thím hai không thể ngủ ngon khi nghĩ đến sự mất tích của cô cả.
Nhưng mà bài đăng của Chu Nghi Nguyệt mấy ngày hôm nay, cho thấy cô ta vẫn sống tốt, cô ta còn ước gì cả thế giới biết rằng cuối cùng cô ta và Mục Thanh Tiêu cũng đang gần gũi nhau rồi.
Cha tôi lập tức lạnh lùng nói: “Con gái của thím, thím cùng chú hai đi mà tìm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gia-dinh-toi-loi/chuong-4.html.]
“Hai chúng tôi gọi điện nhưng con bé không chịu nghe máy.” Thím hai lo lắng cho con gái, bắt chước thói xấu của cô cả, ngồi lỳ ở nhà tôi không chịu đi.
Miệng thì ồn ào nói, vì chuyện của Mục Thanh Tiêu, bọn họ và Chu Nghi Nguyệt cãi nhau, rất căng thẳng, mấy ngày liền không về nhà, chú hai tức giận tới mức đòi từ mặt con gái.
Hôm qua thím hai gọi cho Chu Nghi Nguyệt nhưng không được, từ sáng đến tối vẫn không có tín hiệu, thím hai tưởng rằng bị chặn số, nhưng dùng số khác gọi cũng không có tín hiệu.
Nhưng cô ta vẫn cập nhập tin tức mới, thím hai gửi tin nhắn wechat hoặc comment phía dưới bài đăng của Chu Nghi Nguyệt, cô ta cũng không trả lời.
Thím Hai đến nhà họ Mục tìm, nhưng ở đó không có ai cả.
Cha tôi nghe mà sửng sốt: “Gần đây nó đều ở nhà Mục Thanh Tiêu à?”
Thím hai vội vàng lắc đầu: “Không, không, con bé chỉ nói sẽ học nấu ăn cùng mẹ của Mục Thanh Tiêu, còn nói có thể dùng heo để tập giải phẫu…”
Thím hai nói chưa dứt lời, tôi nhìn đĩa thịt heo chiên giòn trên bàn thấy không còn khẩu vị.
Bầu không khí trên bàn ăn rất tệ.
Thím hai cũng sợ chọc tức chúng tôi, cho dù nói thế nào, vừa chia tay, Chu Nghi Nguyệt đã vội vàng theo đuổi Mục Thanh Tiêu, chính là đánh vào mặt gia đình tôi. Vì vậy chỉ dám nói nhỏ nhờ cha tôi hỏi đồng nghiệp ở bệnh viện, nếu có liên lạc được với Chu Nghi Nguyệt thì bảo nó gọi điện cho mẹ, để đảm bảo rằng nó được an toàn.
Đáng thương cho tấm lòng của tất cả cha mẹ.
Cha tôi không có đồng ý, nhưng mẹ tôi đồng ý, an ủi thím hai một lúc rồi thím ấy mới rời đi.
Vì chuyện này xảy ra, nên không ai có lòng dạ nào ăn cơm, cha tôi lấy cớ đến bệnh viện thăm khám bệnh nhân nội trú nên đi trước.
Mẹ tôi cũng đã nói muốn dọn về, nhưng bây giờ mẹ nói phải sửa đường ống nước trước khi dọn về, còn bảo tôi đi khách sạn tắm rửa hay gì đó.
Tình cờ công ty tôi nhận được một vụ PR khẩn cấp nên tôi vội vàng đến công ty.
Tôi bận đến trưa, lúc đói bụng, thím hai lại vội vàng đến công ty tôi, nói tôi có nhiều mối quan hệ, nhờ tôi nhanh chóng hỗ trợ tìm Chu Nghi Nguyêt, sợ là cô ta xảy ra chuyện.
Thím hai nói, khi ra khỏi nhà tôi, bắt taxi về nhà, vì mấy đêm không ngủ ngon nên ngủ gật trên xe, mơ thấy Chu Nghi Nguyệt toàn thân là m.á.u nói mình lạnh quá, đau quá.
Sau đó thím muối mặt gọi cho Mục Thanh Tiêu, mới biết anh ta đã ba ngày không gặp Chu Nghi Nguyệt.
“Nhưng hôm qua cháu đã xem khoảnh khắc Nguyệt Nguyệt đăng trên mạ.ng xã hội. Bọn họ cùng nhau ăn đồ Nhật không phải sao?” Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra và cho thím hai xem khoảnh khắc Chu Nghi Nguyệt đăng.
“Đúng vậy! Thím cũng xem rồi!” Thím hai run rẩy nói nhỏ với tôi: “Nhưng Mục Thanh Tiêu nói đây là ảnh chụp mấy tháng trước, lúc đó mới đầu xuân.”
Tôi sững sờ một lúc, cúi đầu nhìn điện thoại, quần áo tuy dài tay nhưng trông giống quần áo mùa xuân hơn…
Lúc đó Chu Nghi Nguyệt và Mục Thanh Tiêu hẹn nhau đi ăn đồ Nhật?
Thím hai thấy vẻ mặt của tôi không ổn, vội vàng nói với tôi: “Dù sao thì hai đứa cũng chia tay rồi, chuyện quan trọng bây giờ là tìm được Nguyệt Nguyệt.”
Khi nói chuyện, mắt của thím đỏ lên, hoảng sợ nói giác quan thứ sáu của thím rất chuẩn, sợ là Chu Nghi Nguyệt đã xảy ra chuyện.
Tính ra thì cô ta đã mất tích ít nhất ba ngày rồi, tôi nào dám trì hoãn a, trước tiên gọi điện cho Cố Nhất Minh, hẹn gặp ở đồn công an khu vực nhà thím hai, sau đó dẫn thím hai đến đấy.
Đến khi báo án mới biết, từ ngày cô cả mất tích, thím hai đưa Chu Nghi Nguyệt rời khỏi nhà tôi, hai vợ chồng thím đã rất tức giận mắng cô ta.
Chú hai mắng Chu Nghi Nguyệt chỉ biết đi theo l.i.ế.m Mục Thanh Tiêu, nếu không phải cô ta giữ cô cả lại uống canh bụng heo, cô cả có lẽ đã đi cùng gia đình tôi, người cuối cùng nhìn thấy cô cả sẽ không phải Chu Nghi Nguyệt.
Chú hai nói giờ cô cả mất tích, Chu Nghi Nguyệt phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Sau đó Chu Nghi Nguyệt hoàn toàn suy sụp, nói từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng là cô ta sai, rõ ràng là tôi với Mục Thanh Tiêu cãi nhau dẫn đến cái ch.ế.t của Tần Lý, cô cả phải đi an ủi cha tôi, cô ta chỉ muốn làm dịu bầu không khí nên mới mang nồi canh ra.
Thím hai cứ đi đi lại lại, vừa khóc vừa nói, nhưng không vào trọng điểm.
Cô cảnh sát làm đăng ký nói vài câu nhưng không khiến thím bình tĩnh, tôi phải can thiệp mới hỏi rõ ràng.
Sau cuộc cãi vã ngày hôm đó, Chu Nghi Nguyệt tức giận bỏ nhà đi và không quay trở lại. Nhưng xét theo hoạt động thường ngày của cô ta, có lẽ đang ở trong ký túc xá của bệnh viện, thỉnh thoảng vẫn cùng Mục Thanh Tiêu ăn tối và hẹn hò.
Theo chỉ dẫn của cảnh sát, tôi liên lạc với Mục Thanh Tiêu, yêu cầu anh ta đến đây một chút.
Cố Nhất Minh đến trước, lại sắp xếp mọi việc. Khi Mục Thanh Tiêu đến, anh ta nói rằng mấy ngày nay anh ta đến nhà bạn bè uống rượu, căn bản không đi cùng Chu Nghi Nguyệt.
Thím hai lập tức bắt đầu gây rối, đưa khoảnh khắc Chu Nghi Nguyệt đăng đưa cho cảnh sát xem.
Trong vòng bạn bè 3 ngày qua, mỗi ngày đăng lên mấy bài viết, tất cả đều có liên quan đến Mục Thanh Tiêu.
Nhưng Mục Thanh Tiêu liên tục phủ nhận, và nói không nhận được đồ vật gì từ Chu Nghi Nguyệt, thậm chí cả ảnh chụp cũng là trước đây chụp.
Thím hai trực tiếp lao vào, đòi anh ta trả con gái cho bà.
Hiện trường náo động ầm ĩ, đến khi chú hai đến mới ổn định lại.
Cảnh sát bảo chúng tôi đừng lo lắng, yêu cầu chú thím hai nhớ lại khoảng thời gian Chu Nghi Nguyệt bỏ nhà đi. Họ sẽ kiểm tra camera giám sát và kiểm tra liên lạc gần đây của cô ta từ nhà mạ.ng. Họ sẽ thông báo cho chú thím hai khi có tin tức mới nhất.
Lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi, tôi chợt nhớ tới một chuyện, liếc nhìn Cố Nhất Minh.
Anh ấy lập tức ngầm hiểu, kể lại việc cô cả mất tích, sau đó liếc nhìn Mục Thanh Tiêu, trầm giọng nói: “Đêm đó hai người họ đều từ nhà họ Mục đi ra, sau đó liên tục mất tích. Thêm vụ án gi.ế.t Tần Lý, cũng có liên quan đến Mục Thanh Tiêu.”
“Kết hợp chuyện tình cảm của Tần Lý và Chu Nghi Nguyệt.” Cố Nhất Minh nói xong liếc nhìn tôi: “Vì an toàn cá nhân của thân chủ tôi, tôi muốn mời cảnh sát phối hợp điều tra.”
Anh ấy đột nhiên đề nghị thảo luận về vụ án của Tần Lý cùng sự mất tích của Chu Nghi Nguyệt, khiến cho thím hai hét lên một tiếng rồi ngất đi.
May mắn chú hai kịp đỡ thím, chú hai cũng là bác sĩ, nhanh chóng đánh thức thím hai, ổn định tâm trạng của bà.
Mục Thanh Tiêu không thể tin nhìn chằm chằm tôi, sắc mặt tái nhợt không nói được lời nào.
Cố Nhất Minh sợ anh ta sẽ làm gì tôi, nói vài câu với cảnh sát, nhanh chóng bảo vệ tôi ở phía sau. Sau đó nói sẽ đưa chú thím hai về, rồi trực tiếp rời đi.
Nhưng chú thím hai hoàn toàn hoảng sợ, liên tục nói không về mà sẽ đợi tin tức ở đồn công an.
Cố Nhất Minh lấy cớ sợ tôi không an toàn, dưới ánh mắt gần như phóng hỏa của Mục Thanh Tiêu, đưa tôi lên xe.
Lên xe, tôi liếc nhìn Cố Nhất Minh: “Anh không nên nhắc đến chuyện đó.”
“Anh là luật sư, thà để anh nhắc đến còn hơn để em nhắc.” Cố Nhất Minh lái xe, tự nhủ: “Cho dù vì sự ủy thác của cậu em, hay là sự ích kỷ của anh, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp em.”
Cố Nhất Minh lái xe, liếc nhìn tôi, trong mắt lộ ra quyết tâm nhất định phải giành được, giống như khi chúng tôi thực tập ở công ty luật.
“Là vì em hay cậu em?” Tôi không phải là cô bé, tôi có thể hiểu được ánh mắt này.
Cố Nhất Minh khẽ mỉm cười: “Vậy làm sao em biết, Mục Thanh Tiêu đến với em, bởi vì em, vì ba em hay là vì những thứ khác.”
“Em làm ngành PR đấy, cho nên nhất định phải nhạy cảm nắm bắt tin tức, nhất là em am hiểu xử lý scandal tình cảm. Vậy em, đối với việc Mục Thanh Tiêu… lừa gạt.” Cố Nhất Minh khẽ mím môi.
Trầm cười nói: “Coi như một chút cũng không biết? Cho dù không biết chuyện Tần Lý, nhưng Chu Nghi Nguyệt và Mục Thanh Tiêu lén lút đi bao xa, em cũng phải có cảm giác phải không?”
Trước mắt tôi hiện lên 3 ngày gần đây Chu Nghi Nguyệt đăng khoảnh khắc, thực sự không phải lần đâu tiên nhìn thấy chúng.
Cố Nhất Minh thấy tôi trầm lặng có lẽ đã biết đáp án, nhẹ nhàng nói: “Chu Ngọc, mấy năm nay anh không liên lạc với em, không có nghĩa là anh không để ý đến em. Anh chỉ đang chờ cơ hội mà thôi, ngay từ đầu anh đã biết sẽ có cơ hội rồi.”
Giọng điệu của anh ấy chắc chắn, giống như năm đó anh ấy nói, tôi và Mục Thanh Tiêu không hợp nhau.