Gia đình tội lỗi - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-07-19 01:55:07
Lượt xem: 2,341
Khi tôi và Cố Nhất Minh về đến nhà, phát hiện chưa kể đến WC, gạch lát toàn bộ ngôi nhà đã bị cạy dọc theo đường ống.
Mẹ tôi vô cùng lo lắng nhìn tôi, nói rằng phải đổi hết toàn bộ đường ống nước cũ, bà đã thu dọn xong hành lý, chỉ chờ chúng tôi trở về, chuyển hành lý về chỗ ở trước kia.
Nghĩ đến Chu Nghi Nguyệt mất tích, thực ra tôi cũng không muốn quay về, sống đối diện với Mục Thanh Tiêu có chút phiền phức.
Nhưng nhà thật sự bừa bộn đến mức không có chỗ đặt chân, ở khách sạn thì bất tiện. Mẹ tôi đã thu dọn hành lý rồi nên tôi không đi cũng không được.
Tôi gọi cho cha tôi, nhưng ông ấy không bắt mát, có lẽ ông ấy đang bận nên tôi đã gửi tin nhắn wechat, bảo ông ấy tan làm trực tiếp về nhà bên kia.
Trên đường đến đó, gia đình cô cả và chú thím hai đều thay nhau gọi điện cho tôi, nhờ Cố Nhất Minh và mẹ tôi tìm cậu tôi ra mặt, yêu cầu thêm cảnh sát tìm cô cả và Chu Nghi Nguyệt.
Mẹ tôi do dự một chút, giọng điệu của họ liền quái gở, nói mẹ tôi thấy c.h.ế.t mà không cứu.
Mẹ tôi từ nhỏ đã được bao bọc quá tốt, tình tình mềm yếu, vẫn là tôi giật lấy điện thoại: “Cậu tôi là luật sư, không phải là nhân vật lớn trong sở cảnh sát, cho dù có, cũng không phải muốn điều động cảnh sát là có thể điều động.”
Thím hai hình như muốn mắng tôi, tôi cúp máy.
Mẹ tôi cầm điện thoại, bất lực nói với tôi: “Con đừng nói chuyện với thím hai như vậy, chúng ta đều là họ hàng…”
“Bọn họ thì tính cái gì họ hàng.” Tôi lạnh lùng nói với mẹ: “Mẹ tiếc gì họ hàng như vậy.”
Mấy năm nay cô cả, ngoài sáng trong tối mượn bao nhiêu tiền rồi? Bà nghĩ là tôi không biết?
Công việc của chị họ, anh rể, chẳng phải do cha tôi sắp xếp sao?
Kết quả đây?
Cô cả lúc nào hận chỉ mong nhà tôi xảy ra chuyện, chẳng phải cô cả biết về mối quan hệ giữa mẹ Mục và cha tôi sao?
Nhưng cô cả vẫn giữ mối quan hệ tốt với mẹ Mục, quanh năm suốt tháng, thỉnh thoảng lấy hàng đống đồ từ xưởng sản xuất thịt của mẹ Mục. Còn thường xuyên tặng quà cho bạn bè từ nam ra bắc, phải trực tiếp từ mẹ Mục gửi đi, cứ như thể xưởng sản xuất thịt của nhà cô cả, và mẹ Mục giống như làm công cho bà ấy.
Cô cả lợi dụng người ta, nhưng lại luôn gây rắc rối, Chu Nghi Nguyệt đăng ảnh, cô cả liền nhanh chóng gửi trong nhóm gia đình, chỉ muốn vạch trần chuyện này, làm xấu mặt gia đình tôi, nhà chú hai và nhà họ Mục.
Vợ chồng chú thím hai, bao nhiêu lần làm việc mắc sai lầm? Đều là cha tôi giúp giải quyết, không thể làm việc tại bệnh viện, mở phòng khám nhỏ, còn luôn nhờ cha tôi làm cái này cái kia.
Chu Nghi Nguyệt có thể thực tập ở bệnh viện, còn không phải vì cha tôi mặt mo hỏi dùm.
Bọn họ cho rằng chắc chắn phải đòi hỏi, chỉ vì tôi không học y, sợ lãng phí mối quan hệ của cha tôi.
Hay bọn họ cho rằng, châm vào chỗ đau của cha tôi, có thể sai khiến cả nhà chúng tôi.
Mẹ tôi thấy vẻ mặt của tôi không ổn, khẽ thở dài, không nói gì thêm.
Trên đường đi, điện thoại của tôi và mẹ liên tục đổ chuông, tôi cầm cả hai chiếc điện thoại nhưng không nghe máy.
Tôi trực tiếp xách hành lý đưa mẹ về nhà, Cố Nhất Minh sợ tâm trạng mẹ tôi không tốt, bảo tôi ở lại với mẹ, còn anh ấy đi chuyển đồ.
Tôi nghĩ tới mẹ Mục sống đối diện nên đồng ý.
Nhưng khi tôi vừa đem hành lý về phòng, thấy mẹ đang ngồi ở bàn ăn, ngơ ngác nhìn đống rác còn sót lại trong thùng rác.
Ở đó có vài chiếc xương mỏng như lá tre, đó là xương Chu Nghi Nguyệt gặm thừa ra khi uống canh, trước khi rời đi, mẹ tôi vốn định dọn sạch chúng, nhưng tôi đã vội vàng kéo bà đi.
Đã vài ngày rồi, xương đã khô đến mức có màu vàng như hổ phách.
Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào mẩu xương, ngẩng đầu nhìn tôi: “Đây là món canh mà cô con đã uống vào ngày mất tịch. Con có nghĩ nó có thể…”
Bà sợ tôi đoán bừa, vội vàng nói: “Hôm đó, mẹ nhìn thấy không đúng, mẹ cũng là sinh viên y khoa, con nói có thể nào….”
“Mẹ, chúng ta báo cảnh sát đi.” Tôi nhìn đồ vật trong thùng rác, nắm tay mẹ: “Chúng ta đã chuyển về đây, con không muốn lại lo lắng sợ hãi, cũng không muốn mẹ nhân nhượng thoải hiệp.”
Tôi đang cầm điện thoại, định gọi cảnh sát, Cố Nhất Minh mang theo hai cái túi, cầm lấy điện thoại của tôi nói: “Để anh gọi.”
“Cố Nhất Minh!” Tôi giật lại điện thoại, trừng mắt nhìn anh ấy: “Đừng nhúng tay vào chuyện này.”
Không dễ để báo cảnh sát, nhất là những vụ án gi.ế.t người.
“Anh biết cách tránh né, kinh nghiệm ứng đối với cảnh sát anh có nhiều hơn em.” Cố Nhất Minh lấy điện thoại của anh ấy, nháy mắt với tôi rồi gọi cảnh sát.
Tôi và mẹ ngồi trên ghế sofa chờ đợi, nhìn chằm chằm vào thùng rác, thoáng nhìn nhau, cả hai chúng tôi đều nhìn thấy sự thấu hiểu rõ ràng trong mắt đối phương.
Dù sao chúng tôi cũng là mẹ con, có một số thứ được di truyền trong máu.
Với tư cách là luật sư, Cố Nhất Minh nói chuyện đơn giản, rõ ràng, cảnh sát nhanh chóng đến, thu thập những mảnh xương cực mỏng trong thùng rác, sau đó đưa chúng tôi đến đồn cảnh sát để lập biên bản.
Mặc dù Cố Nhất Minh ở đó, nhưng vì tôi và mẹ tách ra hỏi cung riêng nên anh ấy không theo vào cùng, chắc anh ấy muốn sắp xếp những việc tiếp theo.
Thực ra món canh đó cũng không có gì phải giấu diếm, nói là nước canh bụng heo, nhưng hương vị quả thật có chút kỳ lạ. Lúc ấy đầu óc chúng tôi chỉ nghĩ đến những thứ rắc rối đó nên không để ý nhiều.
Nhưng cái này một lần nữa bàn luận, Tần Lý bị mổ bụng, lấy đi thai nhi…
Cô cả và Chu Nghi Nguyệt uống qua nước canh đều liên tiếp mất tích, cả hai đều học y khoa.
Khi chúng tôi lấy khẩu cung xong rời đi, ở bên ngoài Cố Nhất Minh nói cho chúng tôi biết, mẹ Mục và Mục Thanh Tiêu đều đã ở bên trong.
Khi cảnh sát đến tìm mẹ Mục, bà dường như đã sớm biết, rất phối hợp. Sau khi đến đồn cảnh sát, bà đã khai nhận mọi chuyện.
“Nhà máy sản xuất thịt của bà ấy đã bị phong tỏa.” Cố Nhất Minh liếc nhìn mẹ tôi, không nói gì nữa: “Về nhà trước đi.”
Vừa ra ngoài, chỉ thấy cha tôi vội vàng chạy tới, muốn hỏi gì đó nhưng khi thấy sắc mặt mẹ tái nhợt, và Cố Nhất Minh ở bên cạnh, nên đem lời định nói nuốt trở về.
Hiếm khi ông ấy lái xe của bệnh viện ra ngoài, Cố Nhất Minh nói còn chuyện cần xử lý, nhờ cha tôi đưa mẹ về trước, anh ấy và tôi ở lại giải quyết chuyện tiếp theo.
Cha tôi còn nhìn vào bên trong, vẻ mặt lo lắng dường như không muốn rời đi.
Nhưng mẹ tôi dường như muốn nôn, tôi nhìn cha tôi bằng ánh mắt sâu thẳm: “Mẹ con yếu đuối, chỉ cần nghĩ đến những chuyện này thôi cũng khiến sợ hãi. Nếu cha bận thì để con gọi điện cho cậu, để cậu đến đón mẹ về nhé?”
“Không cần đâu, cậu con bận nhiều việc, cha sẽ chăm sóc mẹ con.” Cha tôi lúc này mới dời ánh mắt, đỡ mẹ tôi lên xe.
Nhìn thấy ông ấy như vậy, tôi liếc vào trong cục cảnh sát, thấy lạnh trong lòng.
“Chúng ta vào trong xe nói chuyện.” Cố Nhất Minh dẫn tôi lên xe, tắt ghi âm hộp đen, tắt hết điện thoại của tôi và anh ấy.
Sau đó anh ấy nói với tôi: “Cảnh sát tìm thấy Chu Nghi Nguyệt ở kho đông lạnh thịt heo. Cô cả của em, mất tích tương đối lâu, nên không quá chắc chắn ở đâu trong hàng hóa, nhưng toàn bộ niêm phong. Đặc biệt những sản phẩm xúc xích đã xuất ra gần đây, cũng đang được thu hồi lại.”
“Còn những chuyện khác, phải chờ bà ta khai báo mới biết được.” Cố Nhất Minh nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Cô cả của em và Chu Nghi Nguyệt mất tích thì dễ giải quyết rồi, nhưng cái c.h.ế.t của Tần Lý sợ liên lụy đến cha em.”
“Ý anh muốn nói là việc bà ta như thế nào có thẻ ra vào tòa nhà dạy học a?” Tôi nhìn Cố Nhất Minh, nhẹ giọng nói: “Chỉ có thể là Chu Nghi Nguyệt đưa bà ta vào, cũng là Chu Nghi Nguyệt dẫn Tần Lý đến tòa nhà dạy học.”
Tuy sảnh của tòa nhà dạy học là mở, nhưng cần phải quẹt thẻ để lên lầu.
Cha tôi, Mục Thanh Tiêu, Chu Nghi Nguyệt đều được cấp quyền hạn, nhưng đối với mẹ Mục, sao có thể để cha tôi và con trai bà ta Mục Thanh Tiêu biết được?
Dù sao cũng chỉ có thể là Chu Nghi Nguyệt, cô ta rất muốn ở cùng Mục Thanh Tiêu nên sẽ nịnh nọt lấy lòng mẹ Mục, cô ta cũng muốn giải quyết Tần Lý, ngăn cản Tần Lý lợi dụng cái thai để trèo vào nhà họ Mục.
Quan trọng hơn là Chu Nghi Nguyệt đã chết.
“Anh hiểu rồi.” Cố Nhất Minh nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Còn có gì muốn nói với anh sao?”
“Cha của Mục Thanh Tiêu mất tích đã lâu, vẫn chưa tìm thấy.” Tôi nhìn Cố Nhất Minh bằng ánh mắt sâu thẳm, nhẹ giọng nói: “Nếu không phải gần đây thường xuyên xảy ra vụ án mất tích, không ai có thể nghĩ rằng bà ta sẽ gi.ế.t người.”
Cố Nhất Minh nhìn tôi, nhẹ gật đầu, bảo tôi lên xe chờ, sau đó đến đồn cảnh sát giải quyết chuyện tiếp theo, tiện thể đưa tôi đi khách sạn.
Không thể trở về nhà, ai lại muốn sống đối diện nhà của sát thủ liên hoàn.
Bố mẹ tôi có một căn phòng trong khách sạn, khi chúng tôi đến đó, cha tôi tự nhốt mình trong phòng và không ra ngoài gặp chúng tôi, giống như khi Tần Lý chết, chúng tôi trở về, ông cũng không muốn gặp.
Lần này, ngay cả điện thoại đều tắt, sợ chú hai và dượng cả sẽ gọi điện cho ông ấy.
Cố Nhất Minh đang giải quyết vấn đề với cảnh sát, tất nhiên, anh ấy bình tĩnh nói với cảnh sát rằng, chúng tôi đang ở trong một khách sạn để thuận tiện liên hệ với cảnh sát.
Đối với sự im lặng của cha tôi, mẹ tôi gọi đồ ăn bên ngoài ship đến để chúng tôi yên tâm dùng bữa.
Công ty của tôi có việc gấp cần giải quyết bên ngoài nên tôi nhờ đồng nghiệp mang máy tính đến, ở khách sạn xử lý công việc.
Cố Nhất Minh làm xong công việc, đến trước máy tính của tôi xem xét: “Quan hệ xã hội có dễ làm không?”
Giọng điệu của anh ấy nghe như thể chỉ đang trò chuyện ngẫu nhiên.
Tôi vừa rà soát số liệu, vừa nói với Cố Nhất Minh: “Tôi cảm thấy làm cũng được đấy. Biện pháp đơn giản nhất chính là tìm điểm sơ hở, tách người ủy thác ra khỏi tin đồn, sau đó thông báo, bác bỏ tin đồn, đồng thời gọi cảnh sát vào cuộc điều tra, để chứng minh trong sạch.”
“Nếu như người ủy thác không thể tách khỏi tin đồn, thì có thể tìm một sự kiện gay gắt hơn, càng thêm điểm mâu thuẫn, sau đó huy động dư luận, dẫn dắt theo hướng sự kiện đó. Khi sự tập trung của cư dân mạng lệch đi, người ủy thác đương nhiên sẽ thoát khỏi dư luận. Còn có thể dựng lại hình ảnh theo hướng nạn nhân.”
“Tất nhiên, để mọi việc phát triển theo hướng mình mong muốn, cần phải tìm một số bình luận phù hợp với mình, dùng tài khoản phụ để trả lời bình luận đó, sau đó kích thích mâu thuẫn, để tình hình diễn biến thuận lợi hơn, khiến xung đột bùng phát hết lần này đến lần khác. Phát triển nó theo hướng mình muốn hoặc tiết lộ thông tin nóng hơn.” Tôi tìm thấy một bình luận thích hợp và chụp ảnh màn hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gia-dinh-toi-loi/chuong-5.html.]
Sau đó gửi trong nhóm công ty, gửi bản sao đã viết sẵn cách trả lời, đồng thời yêu cầu công ty tìm thủy quân và tài khoản phụ, đẩy câu trả lời cho bình luận này thành bình luận nóng.
Cố Nhất Minh nghe, trầm ngâm gật đầu, mở nắp chai nước đưa cho tôi: “Lòng người luôn có nhược điểm, không chịu nổi khiêu khích.”
“Một khi lòng người đã động, chúng ta chỉ cần ngồi trên núi xem hổ đánh nhau, đứng ngoài là được.” Tôi quay người đi lấy nước, đã thấy cha tôi đứng ở cửa từ khi nào, nhìn tôi với ánh mắt nặng nề.
Tôi lấy nước, uống một ngụm, nhìn thẳng cha tôi: “Cha, cha thấy con nói đúng không?”
Cha tôi tái xanh mặt, im lặng không nói gì.
Tôi đơn giản quay đầu nói với luật sư Cố: “Sự kiện này quá rắc rối, luật sư Cố có thể giải quyết được không? Anh có muốn nhờ cậu em giúp không?”
Cố Nhất Minh liếc nhìn tôi rồi lại nhìn cha tôi: “Tạm thời không cần thiết, nhưng vẫn phải báo cáo vụ án với giám đốc.”
"Ăn cơm đi." Mẹ tôi đi tới, đỡ cha tôi, nói với Cố Nhất Minh: “Anh trai tôi bận như vậy, chuyện này cũng không liên quan nhiều đến chúng ta. Có thể không nói cho anh ấy thì đừng để anh ấy biết.”
Cha tôi cứng người, nhìn xuống mẹ tôi và nói một tiếng “Ừ” mơ hồ.
Cố Nhất Minh cũng gật đầu, kéo tôi một chút: “Ăn cơm đi.”
Bữa ăn này mọi người đều im lặng, không còn ấm áp như bữa cơm ở ngoài bệnh viện nữa.
Trong hai ngày tiếp theo, cảnh sát yêu cầu chúng tôi lấy lời khai nhiều lần, bao gồm cả việc đến nhà tôi xem đường ống nước hỏng, đến thăm cả công ty tôi và bệnh viện cha tôi đang làm.
Tôi và cha tôi đều rất bận nên không phải lúc nào cũng gặp cảnh sát. Phần lớn đều do mẹ tôi và Cố Nhất Minh xử lý. Chúng tôi không nói về diễn biến vụ án, có lẽ sợ ảnh hưởng đến khẩu vị.
Nhà cô cả và chú hai vẫn gọi điện đến, nhưng rốt cuộc không ai trả lời cuộc gọi, chúng tôi không biết cảnh sát đã nói cho bọn họ biết được bao nhiêu, tôi và mẹ tôi cũng không biết giải thích thế nào.
Hình như đến bệnh viện gặp cha tôi rồi, nhưng cha tôi không nói đã giải quyết như thế nào, tôi cũng không tiện hỏi nhiều.
Dù sao đây cũng là họ hàng của cha tôi, chỉ cần không gây rối đến trước mặt tôi và mẹ tôi, thì tôi cũng không quan tâm.
Chúng tôi gặp lại Mục Thanh Tiêu vào buổi chiều 3 ngày sau. Chúng tôi đã xử lý xong vấn đề PR khẩn cấp, dự định uống trà chiều với đồng nghiệp để chúc mừng.
Anh ta râu ria luộm thuộm, tóc che hết khuôn mặt, đang ngồi trước của công ty chúng tôi với chiếc áo khoác bẩn thỉu. Khi nhìn thấy tôi, anh ta đứng dậy từ bồn hoa và gọi: “Chu Ngọc.”
Lúc đó tôi thậm chí còn không nhận ra anh ta, nhân viên bảo vệ nhìn thấy anh ta tiến về phía chúng tôi, vội vàng đuổi anh ta đi.
Đến khi anh ta gọi tôi câu thứ hai thì tôi mới nhận ra.
Ngay lập tức, tôi bảo đồng nghiệp rời đi trước, sau đó nói với anh ta: “Đến phòng làm việc của tôi nói chuyện?”
Bộ dạng anh ta thế này, đến nhà hàng hay những nơi tương tự không thích hợp.
Nhưng Mục Thanh Tiêu chỉ ngồi bên cạnh bồn hoa, nhìn tôi lắc đầu: “Em biết chuyện từ khi nào?”
“Biết chuyện gì?” Tôi liếc nhìn nhân viên bảo vệ, và cảm ơn anh ta.
Sau khi nhân viên bảo vệ rời đi, tôi ngồi ở bên kia bồn hoa cạnh anh ta: “Biết chuyện anh lừa dối tôi qua lại với nữ bác sĩ, y tá xinh đẹp. Hay là biết rõ anh ngay dưới mí mắt cả nhà tôi qua lại với Chu Nghi Nguyệt, hoặc là biết rõ tình cảm của mẹ anh và cha tôi?”
Mỗi lần tôi nói điều gì, Mục Thanh Tiêu lại xoa xoa tay nắm thật chặt.
Bàn tay anh ta dùng để cầm d.a.o giải phẫu, luôn được bảo vệ khá tốt, nhưng bây giờ móng tay đã dài, trong kẽ móng tay đều là bụi bẩn màu đen.
Mục Thanh Tiêu toàn thân cứng đờ, một lúc lâu sau mới cay đắng nói với tôi: “Vậy là em luôn biết?”
Tôi chỉ cười: “Mục Thanh Tiêu, anh có thể biết, tại sao tôi lại không thể biết?”
Mẹ Mục và mẹ tôi là bạn học, nhưng cha Mục tính khí thất thường, kiếm được ít tiền lại thêm thói xấu, công việc kinh doanh trong nhà đều là mẹ Mục quản lý, nhưng thỉnh thoảng ông ta bạo hành hai mẹ con họ.
Mỗi lần cãi vã xong, mẹ Mục đầy vết thương cùng Mục Thanh Tiêu đến nhà tôi khóc, sau đó mẹ tôi sẽ an ủi bà ta, cha tôi thì dẫn tôi và Mục Thanh Tiêu đi ăn ngoài, hoặc đi khu vui chơi.
Từ nhỏ Mục Thanh Tiêu đã rất hiểu chuyện, biết an ủi mẹ Mục, khiêm tốn nhường nhịn tôi, đối xử tốt với những người xung quanh.
Nhưng về sau, mâu thuẫn giữa cha Mục và mẹ Mục ngày càng trở nên nghiệm trọng, thậm chí Mục Thanh Tiêu cũng bị đánh.
Khi mẹ Mục nói muốn ly hôn, ông ta đã nói sẽ gi.ế.t cả hai mẹ con họ.
Khoảng thời gian đó, Mục Thanh Tiêu thường xuyên được đưa đến nhà tôi, cha mẹ tôi đã cố gắng thuyết phục họ chia tay trong hòa bình.
Sau này, mẹ tôi ít đến hơn, ngược lại cha tôi thường xuyên đến, ông càng ngày càng bận rộn, hiếm khi về nhà.
Mẹ Mục không còn thường xuyên đến nhà tôi khóc, nhưng Mục Thanh Tiêu thường đến nhà tôi làm bài tập.
Anh ta luôn chạy đến giúp đỡ mẹ tôi, đối xử rất tốt với tôi và mẹ tôi, chỉ là hơi dè dặt mỗi khi gặp cha tôi.
Sau này, mẹ tôi ngày càng trầm lặng, nhưng bà vẫn đối xử rất tốt với Mục Thanh Tiêu, có lẽ vì trong mắt mẹ tôi, Mục Thanh Tiêu rất tốt với tôi.
Mãi đến mùng 2 tết nguyên đán, cha của Mục Thanh Tiêu mất tích trong một chuyến lặn dã ngoại, còn mẹ Mục thì bắt đầu làm xúc xích, treo thịt khô, và bán thịt bò xông khói… giống như năm nay.
Nhưng Mục Thanh Tiêu không cho tôi ăn, cha tôi vất thịt bò tôi đem về, nhà tôi không còn ăn thịt bò nữa…
Lúc đó tôi không còn nhỏ, có một số việc, cho dù không nói rõ thì tôi cũng có thể cảm nhận được.
Ví dụ như cô cả thỉnh thoảng đến nhà họ Mục cầm về từng đống từng đống thịt chế phẩm, nhưng mẹ Mục chỉ có thể cười nịnh nọt.
Cô cả ở trước mặt tôi và mẹ tôi, nói chuyện ngày một quá đáng, có khi còn nói những lời kỳ quái.
Ví dụ như trước mặt mẹ tôi, thím hai của tôi, người luôn có thái độ tốt vì nhà mẹ đẻ không ra gì, cũng nhìn mẹ tôi với ánh mắt thông cảm, Chu Nghi Nguyệt bắt đầu dám giật đồ của tôi.
Mặc dù những thay đổi này không thể hiện một cách công khai, nhưng dần dần thay đổi cũng đủ để tôi cảm nhận được.
Mục Thanh Tiêu sửng sốt, trầm giọng nói: “Hóa ra em luôn biết, cho nên mới nhờ mẹ anh giúp em làm những việc em muốn làm? Chu Ngọc, anh không biết vì sao em lại trở nên như vậy…”
“Tôi làm sao?” Tôi cười.
Quay đầu nhìn Mục Thanh Tiêu: “Mẹ anh căn bản không có gi.ế.t Tần Lý vì tôi, tôi cũng không có ý định gi.ế.t Tần Lý, chỉ là tôi rất mệt mỏi, rất muốn chia tay với anh. Bà ấy vì sao gi.ế.t Tần Lý, anh không rõ sao?”
Có lẽ vì cha tôi đã cứu mẹ Mục và Mục Thanh Tiêu mỗi lần bị bạo hành, nên trong mắt mẹ Mục, cha tôi đã trở thành chỗ dựa tinh thần cho bà ta.
Có thể bà ta cũng biết rõ, chỉ cần có cậu của tôi, cha tôi vĩnh viễn không có can đảm nộp đơn ly hôn với mẹ tôi.
Cho nên bà ta mượn cớ vì tôi và Mục Thanh Tiêu quen biết nhau từ nhỏ, dọn đến ở đối diện nhà tôi, mỗi ngày nhìn cha tôi.
Mẹ tôi chắc chắn đã biết, nhưng có lẽ bà chọn cách chịu đựng vì tôi, vì bà cảm nhận được sự bình yên hiếm thấy của mẹ Mục khi thoát được cảnh bạo hành, cũng vì bà hài lòng với “con rể tương lai” Mục Thanh Tiêu.
Nhưng chính vì sự chịu đựng của mẹ tôi hơn 10 năm qua, vì sự chăm sóc đặc biệt hết lòng của cha tôi với Mục Thanh Tiêu, làm cho mẹ Mục lầm tưởng gia đình tôi sẽ không rời bỏ Mục Thanh Tiêu, không có rời bỏ bà ta.
Làm cho bà ta trở nên tự tin quá mức, tự cho là đúng!
Khi Tần Lý mang thai, bà ta dám ở trước mặt cha mẹ tôi, đề nghị để Tần Lý sinh con, còn bắt tôi giả vờ như không biết?
Bà ta cho rằng, vì một người tình mấy chục năm, mà cha tôi sẽ để con gái ruột của ông, phải chịu sự bất công này!
Nhưng bà ta không biết rằng, tôi không còn là cô bé ngày xưa nữa rồi.
Bà ta còn cho rằng mẹ tôi sẽ nhẫn nhịn vì sợ bà ta?
Bà ta còn quên mất cha tôi không dám ly hôn vì sau lưng còn có cậu tôi.
Vì vậy, mẹ tôi đã nản lòng, trực tiếp mua vé xe cho tôi đến ở nhà cậu, giúp tôi tách ra khỏi chuyện này, cũng mượn sức ảnh hưởng của cậu tôi để cảnh cáo cha tôi.
Tương tự, cha tôi cũng biết chạm phải điểm mấu chốt của mẹ tôi, và thực sự bà có ý định muốn tôi chia tay Mục Thanh Tiêu, vì vậy ông đã ngăn cản cơ hội thăng tiến của Mục Thanh Tiêu.
Cho dù mẹ Mục muốn thay đổi ý định của cha tôi, hay là muốn cứu cơ hội thăng tiến của con trai, lấy lại tinh thần, bà chỉ có thể giải quyết Tần Lý phiền phức này.
Khi tôi đến nhà bà ngoại, tôi biết rõ mẹ tôi đã âm thầm ra tay, nhưng tôi không nghĩ đến mẹ Mục sẽ gi.ế.t Tần Lý.
Có lẽ như Cố Nhất Minh nói, một khi đã gi.ế.t chóc một lần, đột phá tâm lý, sẽ khó dừng tay lại.
Tôi không biết mẹ tôi có liên quan đến chuyện này hay bà có nói với cậu chuyện gì đó, nên cậu yêu cầu Cố Nhất Minh cùng tôi trở về, nhất định biết sự việc không đơn giản như vậy.
Vốn dĩ sự tình có thể kết thúc ở đây, nhưng cô cả vội vàng gây rắc rối, Chu Nghi Nguyệt cũng không sợ cái chết, nghĩ như vậy có thể có được Mục Thanh Tiêu.
Mẹ và tôi đã chịu đựng cô cả lâu rồi, bảo là ở lại uống canh, chắc là muốn xin một khoản tiền từ chỗ mẹ Mục, dù sao thì năm sau con gái lớn của chị họ sắp vào tiểu học. Bà ta muốn mua một căn phòng gần trường học cho cháu nên tới nhà tôi để an ủi cha tôi cũng là để mượn tiền.
Lúc bà ta thấy Chu Nghi Nguyệt bưng nồi nước canh, có lẽ đã biết là canh gì, muốn dùng nó để uy h.i.ế.p mẹ Mục.
Nhưng đối với một người đã gi.ế.t người đỏ mắt thì đây là muốn tìm chết.
Về cái c.h.ế.t của Chu Nghi Nguyệt, tôi cảm thấy có lẽ mình cũng thúc đẩy một chút đi.
Nhưng cô ta thực sự đáng ghét a…