Gia Sư Cho Cậu Ấm Nhà Giàu Tinh Nghịch - Chương 15-16.1
Cập nhật lúc: 2024-08-23 10:17:36
Lượt xem: 2,061
15
"Sao vậy? Cãi nhau với nam sinh cấp 3 à?" Chu Hàn Tinh bỗng nhiên đi ra.
Tôi không nhịn được bèn than thở: "Đó là em trai tôi."
Tôi kể sơ qua chuyện nhà, lại cảm thấy hơi ngại, "Xin lỗi, hôm nay là ngày vui, đáng lẽ chị không nên nói mấy lời chán nản này..."
Chu Hàn Tinh lại nhìn tôi chằm chằm, "Không sao đâu, em còn không biết, hóa ra cô giáo lại sống tủi thân như vậy."
"Cô giáo Lâm..."
Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ lạ, khiến tôi hoảng hốt, "Sao chị không khóc? Đã tủi thân như vậy rồi."
Tôi nhìn cậu ta chằm chằm hai giây, nói đầy cứng đầu: "Tôi mới không khóc, tôi muốn đánh người!"
"Đợi nhà trả hết nợ, bọn họ muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không quan tâm nữa!"
Cuộc sống đôi khi thích đánh đập con người, nhưng bạn không thể khóc, phải cười.
Vừa cười vừa bước tiếp.
"Cô giáo..." Chu Hàn Tinh còn hỏi đông hỏi tây.
Tên nhóc này, thật lắm lời.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tôi xoa đầu cậu ta, cậu ta cao quá, tôi chỉ đành kiễng chân.
"Được rồi, trẻ con đừng lo chuyện của người lớn, chuyện của người lớn, người lớn sẽ tự có cách giải quyết. Đây đều không phải là chuyện gì to tát, hiểu không?"
Tôi vui vẻ ăn tôm hùm đất, vô tư cười nói.
Trước mặt trẻ con, người lớn phải tỏ ra lạc quan.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may quá, số tiền còn lại đủ để trả bữa ăn này.
Cuối tuần, tôi bàn bạc với Chu Đồng, xúi giục Chu Hàn Tinh ăn cơm cùng ba cậu ta, lúc ăn cơm thì đưa bảng điểm cho ba cậu ta xem.
Chu Hàn Tinh ban đầu nhất quyết không đồng ý.
"Ai thèm ăn cơm với ông ta!"
Cậu ta cau có nói xong, bèn đi vuốt ve chó.
Chu Đồng nói, hai ba con họ cơ bản chưa từng ăn cơm cùng nhau, số lần gặp mặt còn ít hơn số lần gặp Tiểu Ha, cảnh tượng bất hòa như lần trước gần như là chuyện thường ngày.
"Đi đi, chẳng phải em cũng muốn ba em nhìn em bằng con mắt khác sao? Phải để ông ấy nhìn thấy sự cố gắng của em trong thời gian qua, biết em là người ưu tú thế nào."
"Thôi nào đi đi, có chị đi cùng em."
Tôi hết lời khuyên nhủ, môi sắp mòn rồi.
Mặt Chu Hàn Tinh vẫn đen xì, nhưng không nói không nữa.
Trước bữa tối, ba Chu Hàn Tinh đột nhiên gọi tôi vào thư phòng.
Tôi hơi căng thẳng, trước tiên hỏi Chu Đồng chuyện bảng điểm có bị lộ ra ngoài hay không, nhận được câu trả lời phủ định mới yên tâm.
Bất ngờ mà bị phát hiện trước, vậy thì không còn là bất ngờ nữa.
Lúc tôi vào, ba Chu Hàn Tinh đang đứng bên bàn làm việc, nhìn vật gì đó giống khung ảnh trong tay.
Ánh hoàng hôn màu cam đỏ bao trùm lấy ông ta, phong thái sắc bén dường như dịu đi, ngay cả biểu cảm cũng mang theo vẻ dịu dàng khi hồi tưởng.
Trong ảnh là một người phụ nữ trẻ mặc áo len dệt kim, cười dịu dàng rạng rỡ.
Thấy tôi vào, ông ta cất cuốn album ảnh vào ngăn kéo sâu nhất.
Vẻ dịu dàng khi nãy biến mất không còn tăm hơi, lại là vị tổng giám đốc mà ngay cả ánh mắt cũng toát lên sự áp bức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gia-su-cho-cau-am-nha-giau-tinh-nghich/chuong-15-16-1.html.]
"Chào Chu tiên sinh."
"Mời ngồi, đừng căng thẳng."
"Mời cô Lâm đến đây, chủ yếu là để hỏi thăm tiến độ học tập của Hàn Tinh gần đây."
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi, chỉ hỏi han tình hình học tập của Chu Hàn Tinh.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn đợi bữa tối.
16
Lúc tôi và Chu Hàn Tinh xuống lầu, vẫn đang mường tượng về bất ngờ lớn sắp tới.
"Ba em chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên và cảm động, đứa con trai hư hỏng của ông ấy bỗng nhiên tiến bộ nhiều như vậy, nói không chừng sẽ cười toe toét..."
"Chị phiền phức quá đấy." Chu Hàn Tinh nhướng mày đầy lười biếng.
Vừa nói vừa cười đi đến phòng ăn, tôi sững sờ.
Ngoài ba Chu Hàn Tinh, trên bàn ăn còn có người phụ nữ trang điểm đậm lần trước.
Bầu không khí xung quanh lập tức lạnh đi vài độ.
Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Chu Hàn Tinh, tôi lo lắng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
May mà cậu ta vẫn ngồi xuống.
Trên bàn ăn, người phụ nữ kia dường như hoàn toàn quên mất chuyện khó chịu lần trước, nhiệt tình đến mức thái quá.
"Nào, Hàn Tinh ăn nhiều vào! Nghe nói Hàn Tinh thích ăn thịt bò, dì rất giỏi làm thịt bò đấy, lần sau để dì trổ tài nhé."
"Hàn Tinh, dì có quà cho con, lát nữa mở ra xem có thích không? À đúng rồi, mô hình xe đua dì tặng con lần trước, con có thích không?"
"Vứt rồi." Chu Hàn Tinh mặt không cảm xúc.
Cạch một tiếng.
Ba cậu ta đặt đũa lên đĩa, phát ra tiếng động giòn tan.
Tim tôi sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
"Ôi chao," người phụ nữ cười trừ để xoa dịu bầu không khí, "Không sao! Con không thích thì lần sau dì chọn lại cho con!"
Ba cậu ta tiếp tục ăn cơm, vẻ mặt vẫn thờ ơ, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Người phụ nữ vô cùng nỗ lực, suốt buổi toàn dỗ dành Chu Hàn Tinh, cho dù bị tỏ thái độ lạnh nhạt cũng không tức giận.
Haiz, muốn làm mẹ kế quả thật không dễ dàng.
Nhưng nghĩ đến cuộc điện thoại của người phụ nữ mà tôi nghe được ở nhà vệ sinh lần trước, chỉ có thể nói là biết người biết mặt không biết lòng, cũng chẳng trách Chu Hàn Tinh không tin tưởng ai.
Thật ra Chu Hàn Tinh cũng khá đáng thương, nhiều người nịnh nọt, dỗ dành cậu ta như vậy, nhưng sau lưng không biết lại đang mắng chửi cậu ta thế nào.
"Hàn Tinh đẹp trai quá, giống anh Chính ghê!"
"Cũng nên tính đến chuyện đính hôn rồi nhỉ? Con dâu đã có người chưa, con gái tập đoàn Trần thị trạc tuổi Hàn Tinh, cô gái này xinh đẹp lắm, rất xứng với Hàn Tinh đấy! Anh Chính, anh thấy thế nào..."
Chu Hàn Tinh dừng đũa, liếc nhìn đối phương, cười khẩy.
"Dì ơi, những gì tôi nói lần trước, dì không hiểu một chữ nào sao?
"Còn chưa bước vào cửa, đã muốn nhúng tay vào chuyện của tôi rồi? Tính toán đến trên đầu tôi rồi sao?
"Muốn quản chuyện của tôi, dì có tư cách sao?"
Câu nào cậu ta nói ra cũng đầy mỉa mai, bầu không khí lập tức đóng băng.
Sắc mặt người phụ nữ kia trắng bệch, nụ cười trên mặt sắp không giữ được nữa, không biết phải ứng phó thế nào.