Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Sư Cho Cậu Ấm Nhà Giàu Tinh Nghịch - Chương 22.2-23

Cập nhật lúc: 2024-08-23 10:35:57
Lượt xem: 1,970

Đầu óc tôi hơi nóng lên, "Đúng là tôi vi phạm hợp đồng, nhưng Chu Hàn Tinh thích ai, nên do chính cậu ấy lựa chọn, nếu không thì quá đáng thương..." 

Ba cậu ta đột nhiên trừng mắt nhìn tôi, vẻ bình tĩnh khi nãy dường như chỉ là mưa phùn. 

"Cô Lâm sẽ không nghĩ, chỉ là vấn đề hợp đồng chứ? 

"Hai người không hợp nhau. 

"Cô Lâm hình như không nhìn rõ thân phận của mình, càng không tuân thủ quy tắc đạo đức nghề nghiệp, điểm này, tôi không hài lòng. 

"Cảm ơn sự cống hiến của cô trong thời gian qua, tôi sẽ cho Hàn Tinh ra nước ngoài du học. Thật ra học hành cũng không quan trọng, chỉ là cần để nó hiểu phải đối mặt với thử thách như thế nào, giải quyết vấn đề ra sao." 

Giọng điệu khách sáo lạnh lùng, tôi thậm chí không có tư cách phản bác. 

"Cô Lâm không phải đang thiếu tiền sao? 200 triệu đã được chuyển vào thẻ của ba mẹ cô, cô có thể kiểm tra xác nhận. Coi như là thù lao cho sự vất vả của cô trong thời gian qua, thanh toán một lần." 

Tôi nghe mà choáng váng. 

Ba mẹ tôi nhận tiền của họ rồi sao? Làm sao họ lại liên lạc với nhau? 

23

Ra ngoài, tôi lập tức gọi điện thoại cho mẹ, hỏi bà có nhận tiền hay không. 

"Có, hôm nay có một người đàn ông gọi điện thoại đến, là sếp của con sao? Ông ta nói con làm việc rất nhanh nhẹn, đây là tiền thưởng cho con." 

"Mẹ, mẹ thấy tiền thưởng có thể nhiều như vậy sao, con chỉ là sinh viên đại học thôi!" 

"Sao có thể tùy tiện nhận tiền của người khác chứ? Số tiền này không thể nhận, chúng ta trả lại..." 

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Bên kia rất ồn ào, bà hình như không nghe rõ tôi nói gì, chỉ lẩm bẩm. 

"Có số tiền này, nợ cũng gần trả hết rồi, hơn nữa cũng có thể đưa tiền cho A Thành mua máy tính bảng, nó nói muốn xem khóa học online..." 

Tôi sững người, hỏi bà: "Lâm Thành lại xin tiền hai người nữa sao?! Sao hai người cứ hễ nó nói gì là cho cái đó, rõ ràng bản thân đã sống khổ sở thế nào rồi..." 

Con gái ruột ở ngoài vừa đi học vừa đi làm, trong lòng họ lại chỉ có đứa con trai của họ. Bản thân thà gặm bánh bao dưa muối, cũng phải đáp ứng mọi yêu cầu của con trai, chỉ vì đó là con trai. 

Tại sao, tại sao con có tốt đến đâu, họ cũng không nhìn thấy? 

Tôi không nói nên lời. 

Như thể có một cục m.á.u nghẹn ở cổ họng, đầy mùi tanh tưởi. 

"Nghe nói con không làm nữa đúng không, sếp hào phóng như vậy, tìm đâu ra? Hay là tặng quà cho sếp, xin ông ta cho con tiếp tục làm..." Mẹ tôi hào hứng nói. 

Tôi đau lòng đến mức gan như muốn nổ tung, "Không làm được! Là người ta đuổi con đi, đây là tiền trợ cấp thôi việc!" 

"Không nói nữa, cúp máy đây!" 

Tôi ngồi xổm xuống đất, ôm đầu gối khóc. 

Tôi chưa bao giờ khóc, tôi tự nhủ rằng mình đã quen rồi, chỉ cần đợi nhà trả hết nợ là được, sau này bọn họ muốn thế nào, tôi cũng không quan tâm nữa. 

Nhưng, có thể không quan tâm sao? 

Gia đình của bạn, có thể không quan tâm sao? 

Tôi chợt hiểu ra, ánh mắt của ba Chu Hàn Tinh có ý gì. 

Tôi thật ngốc. 

Làm sao họ có thể chấp nhận một người như tôi, người mà ngay cả khoản nợ 200 triệu cũng có thể đè bẹp gia đình. 

Tôi đứng trong khu vườn rộng lớn của nhà họ Chu, hóng gió. 

Nhưng giống như Chu Đồng đã nói, tôi chưa bao giờ thuộc về nơi này. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gia-su-cho-cau-am-nha-giau-tinh-nghich/chuong-22-2-23.html.]

... 

Chu Đồng tìm thấy tôi, bảo tôi thu dọn đồ đạc rồi đi. 

Nhưng ông ấy nể tình tôi, cho phép tôi làm hết hôm nay.

Lúc bổ túc, tôi tranh thủ nói chuyện phiếm với Chu Hàn Tinh. 

Tôi nói: "Chu Hàn Tinh, mà nói, lần trước ba em gọi chị vào phòng, chị thấy ông ấy đang xem một bức ảnh, người trong ảnh là mẹ em lúc trẻ..." 

Chu Hàn Tinh im lặng. 

"Có lẽ, có phải ông ấy cũng đang nhớ mẹ em không? Có lẽ ông ấy không lạnh lùng như vẻ bề ngoài... Em và ông ấy có muốn hòa hoãn không, dù sao ông ấy cũng là ba em..." 

Chu Hàn Tinh cau có, "Chị nói tốt cho ông ta làm gì?" 

"Không phải nói tốt..." Tôi không biết phải nói gì nữa. 

"Cho dù ông ta yêu mẹ con thì sao?" 

"Cho dù yêu, nhưng vẫn lựa chọn bỏ rơi, loại người như vậy, càng khiến người ta ghê tởm hơn." Cậu ta cười lạnh. 

"Thôi được rồi, chị đừng lo cho em, chị coi em là con nít ba tuổi à, còn khóc lóc đòi ba..." 

Ánh mắt cậu ta như muốn khoét một lỗ trên người tôi. 

Tôi cố gắng thốt ra một câu, "Em chắc chắn là không sao chứ?" 

Cậu ta liếc nhìn tôi đầy chán nản, ngoắc tay với tôi, "Chị lại đây." 

Hả? 

"Bây giờ em rất thiếu một thứ, chị muốn biết không?" 

"Cái gì?" Tôi tò mò tiến lại gần. 

Giọng nói lười biếng và trong trẻo của cậu thiếu niên chậm rãi vang lên, "Cô giáo, em thiếu một cô bạn gái, hiểu không?" 

... 

Tôi không dám để ý đến cậu ta nữa. 

Tôi vừa viết luận văn, vừa nhìn Chu Hàn Tinh làm bài tập, viết được một lúc thì bắt đầu buồn ngủ, bèn nhắm mắt, gục xuống bàn ngủ thiếp đi. 

Trong lúc ý thức mơ màng, tôi bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó trước mặt. 

Hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt, còn có tiếng thở cố ý chậm lại. 

Hình như có thứ gì đó đang tiến lại gần môi tôi, sắp chạm vào rồi. 

Tôi không dám mở mắt, tôi biết mở mắt ra sẽ nhìn thấy Chu Hàn Tinh, nhưng sao có thể để chuyện đó xảy ra chứ, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi. 

Rồi tôi nghe thấy tiếng lầm bầm trầm thấp của Chu Hàn Tinh. 

"Tên ngốc này! Thôi vậy!" 

Thích là gì? 

Có lẽ là muốn chạm vào nhưng lại lựa chọn không chạm vào, là sự tôn trọng và kiềm chế. 

Tôi chợt nhận ra, có lẽ Chu Hàn Tinh thích tôi nhiều hơn tôi tưởng. 

Tại sao cậu ta luôn như vậy, rõ ràng là một tên nhóc ngang ngược, nhưng luôn khiến người ta bất ngờ đau lòng. 

Cậu ta đi rồi. 

Còn tôi đổi tư thế, vùi đầu vào khuỷu tay, giấu đi những giọt nước mắt sắp rơi. 

Loading...