Gia Sư Của Tôi Có Một Chiếc Đuôi Rắn - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-08-23 17:44:56
Lượt xem: 1,605
Đó là một con rắn nhỏ, thân hình to bằng ngón tay của người đàn ông trưởng thành, nếu duỗi thẳng ra có lẽ dài hơn một mét, trên người được bao phủ bởi lớp vảy màu xám nâu, bụng lờ mờ lộ ra màu vàng kim.
Nó uốn lượn trên mặt đất, thè lưỡi trượt về phía này.
"Nó bò tới rồi!" Giọng tôi run lên vì sợ hãi.
"Sẽ không đâu, thứ này không lại gần người." Cố Hằng chắn trước mặt tôi, trông rất bình tĩnh.
Con rắn trượt được vài bước thì dừng lại, mắt có tròng vàng, đồng tử đen. Nó lặng lẽ quan sát, như thể cũng đang e ngại chúng tôi.
Cuối cùng Cố Hằng dùng chổi hất con rắn ra ngoài.
Cả quá trình tôi đều co rúm trong góc, nhìn chằm chằm với vẻ kinh hãi, cho đến khi thứ đồ quỷ quái này rời khỏi phòng tôi.
Qua một lúc lâu, Cố Hằng mới quay lại.
"Thầy vứt con rắn ở đâu rồi?"
"Tôi thả nó ở bãi cỏ bên kia, cách biệt thự rất xa, chắc sẽ không quay lại đâu."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn sợ hãi, "Cứu mạng, sao lại có rắn bò vào đây?"
"Có lẽ là vô tình bò vào, môi trường tự nhiên ở đây rất tốt, nhiều cây cối."
Cố Hằng mỉm cười, "Ân Ân sợ rắn đến vậy sao?"
"Người bình thường ai mà chẳng sợ! Hơn nữa em là con gái!"
"Tại sao?" Anh ta như rất tò mò, "Dù sao cũng đáng yêu hơn côn trùng chứ?"
"Đừng, côn trùng càng không cần phải nói." Nghĩ đến thôi đã thấy rợn cả tóc gáy rồi!
Biểu cảm của Cố Hằng dường như đang suy tư điều gì đó, chỉ nghe thấy anh ta nói rất khẽ, như đang lẩm bẩm: "Vậy sau này phải làm sao đây?"
"Cái gì?"
"Không có gì."
6.
Có lẽ ấn tượng về con rắn ban ngày quá sâu sắc, ban đêm tôi đã mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong không gian kín mít tràn ngập mùi hương kỳ quái. Căn phòng đóng kín như thể trong nháy mắt biến thành một hang động sâu hun hút. Từ sàn nhà truyền đến một loại âm thanh có nhịp điệu, giống như âm thanh phát ra khi một vật khổng lồ nào đó ma sát trên mặt đất khi di chuyển. Âm thanh lúc to lúc nhỏ, từ xa đến gần.
Tiếng lẩm bẩm kỳ lạ vang lên. "Ân Ân..." "Ân Ân..."
Giọng nói chỉ lặp đi lặp lại hai chữ, đang gọi tên tôi... Mong đợi, dụ dỗ, đau buồn, cô đơn, và một loại khao khát kỳ lạ. Khiến tôi rùng mình.
Thứ gì đó lạnh lẽo từ cổ chân tiến lại gần, thăm dò chạm vào tôi. Là cảm giác kỳ lạ khiến người ta run rẩy, lạnh lẽo, cứng rắn, đồng thời lại có thể cảm nhận được sự mềm dẻo và sức mạnh chưa từng có. Chỉ cần muốn, có thể bóp nát bạn bất cứ lúc nào. Mùi hương càng lúc càng nồng nặc, đầu óc tôi như bị mê hoặc, hôn mê, cùng với tiếng ma sát trầm thấp. Thứ đó dần cuốn chặt lấy tôi từ bắp chân, eo, ngực... trượt qua, rồi quấn lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gia-su-cua-toi-co-mot-chiec-duoi-ran/phan-5.html.]
Trong sự lạnh lẽo và run rẩy, tôi lại nghe thấy giọng nói mê hoặc đó vang lên bên tai. Như xuyên qua thời gian dài đằng đẵng, đang gọi người yêu phương xa.
"Ân Ân..." "Ân Ân..."
Tiềm thức của tôi muốn vùng vẫy, nhưng sức lực trên người lại càng lúc càng siết chặt, gần như đến mức có thể khiến tôi ngất xỉu.
"Ân Ân..." "Chúng ta sẽ bầu bạn với nhau cho đến tận cùng thời gian..."
Tôi gần như ướt đẫm mồ hôi khi kết thúc giấc mơ này. Tỉnh dậy, tôi xoa xoa đầu, có cảm giác choáng váng sau khi mơ quá nhiều.
Tôi chỉ nhớ trong mơ bị thứ gì đó quấn lấy cả đêm.
Vật khổng lồ dài ngoằng, cảm giác lạnh lẽo cứng rắn...
Tôi lập tức nghĩ đến con rắn nhỏ vô tình xông vào phòng lúc chiều, cả người đều không ổn.
A a a chắc chắn là do bóng ma tâm lý hôm qua quá lớn, nên mới mơ thấy giấc mơ kỳ lạ đó!
Tôi lắc đầu lia lịa, muốn xua đi cảm giác rợn tóc gáy đó. Đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở toang cửa sổ, hít thở không khí trong lành bên ngoài.
Ơ, cửa sổ hé mở một khe hở? Nhưng tôi rõ ràng có thói quen đóng cửa sổ trước khi ngủ, mỗi tối trước khi ngủ đều sẽ kiểm tra. Chẳng lẽ tối qua tôi quên?
7.
Nhưng ít nhất cửa vẫn khóa trái. Đây là tầng ba, bên ngoài là bức tường dốc đứng cũng không thể có ai trèo từ cửa sổ vào được.
Tôi không nghĩ nhiều, đứng dậy dọn dẹp, rửa mặt rồi xuống ăn sáng.
Trên bàn ăn, ba tôi mặc com lê, thắt cà vạt giống như sắp đi đến một nơi trang trọng nào đó, vừa vội vàng nhét trứng vào miệng vừa không quên tán gẫu với Cố Hằng.
"Thầy Cố, Ân Ân thế nào rồi, dạo này không làm phiền thầy chứ?"
"Đương nhiên là không rồi ạ. Dạy học là công việc của giáo viên, dù là học sinh thuộc loại nào, giáo viên cũng có trách nhiệm dạy dỗ cho tốt."
Cố Hằng ngồi ngay ngắn sang một bên, đang tao nhã đưa một miếng trứng chiên vào miệng. Mặc dù chỉ là bữa sáng bình thường nhưng anh ta lại ăn ra phong cách nhà hàng năm sao.
Người này luôn như vậy, nói những lời khách sáo giả tạo nhưng rõ ràng là một tên biến thái thích trêu chọc người khác, hừ.
"Hơn nữa Ân Ân, dạo này tiến bộ rất nhiều." Nói đến tôi, giọng Cố Hằng hiện lên một nụ cười kỳ lạ.
Đã hơn một tháng rồi, ngày nào cũng bị hành hạ, tiến bộ có thể không lớn sao!
Không biết tại sao, cứ nghĩ đến giấc mơ kỳ lạ tối qua là trong lòng tôi lại thấy buồn bực, tức giận vô cớ.
"Vậy sao? Vậy thì tốt! Ân Ân nhà tôi từ nhỏ ngoài nghịch ngợm ra, cũng không có gì phải lo lắng, chỉ là môn toán hơi yếu. Thầy Cố nhất định đừng mất kiên nhẫn..."
Ba, ba có biết nói chuyện không vậy? Không biết thì ít nói lại.
Tôi mặt mày đen sì, xỏ dép lê hùng hổ bước tới.