Gia Sư Của Tôi Có Một Chiếc Đuôi Rắn - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-08-23 17:44:33
Lượt xem: 1,519
Anh ta dùng nước hoa gì vậy? Chìm đắm trong mùi hương này, tôi rõ ràng đã ngủ trưa, nhưng lại cảm thấy buồn ngủ một lần nữa.
"Ân Ân, em đừng lơ đãng." Cố Hằng đẩy gọng kính vàng, đôi mắt sâu thẳm sau cặp kính nhìn chằm chằm vào tôi, không nhìn ra cảm xúc gì.
Cố Hằng bình thường không đeo kính nhưng khi giảng bài sẽ đeo. Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng và nghiêm túc như vậy càng giống một tên đê tiện đội lốt người tử tế.
"Ồ." tôi uể oải đáp lại, cố gắng tập trung tinh thần nghe giảng.
Giảng bài, làm bài tập, chữa bài tập... Cuộc sống của một người trượt cao số thường là đơn giản, mộc mạc và nhàm chán như vậy. Nhưng cũng không thể gọi là nhàm chán, thậm chí còn có chút kỳ lạ.
Khi tôi làm bài tập, Cố Hằng sẽ ngồi bên cạnh, ánh mắt khóa chặt trên người tôi, khiến tôi không khỏi thắc mắc. Người này không thể nào lướt web, nghịch điện thoại sao?
Mặc dù chỉ cần không nhìn anh ta là có thể tránh được ánh mắt nhưng ánh mắt đó quá rõ ràng, như có thực chất, như bị một thứ gì đó nóng bỏng bao bọc. Nó khiến tôi hơi sợ hãi.
"Câu 13 ở trên có thể làm được, câu này không nên không làm được." Cố Hằng canh chừng bên cạnh, nghiêng người lại gần, ngón tay gõ trên giấy, hơi thở phả vào tai tôi.
Tôi căng mặt cố gắng nhìn đề, mặt nóng bừng. Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, anh ta luôn cố ý vô ý chạm vào người tôi như ngón tay chạm vào tôi hay khuỷu tay chạm vào tôi.
Không lẽ anh ta đang tán tỉnh tôi sao? Nhưng sao biểu cảm của anh ta lại vô cùng nghiêm túc, như thể trong mắt anh ta thật sự chỉ có giảng dạy, là một gia sư tận tâm tận lực nhận lương.
Có lẽ chỉ là ảo giác thôi, có thể tôi quá nhạy cảm.
Nhưng tôi vẫn rất ghét Cố Hằng. Ghét ánh mắt anh ta luôn dán chặt vào tôi, ghét nhiệt độ lạnh lẽo khi anh ta ngồi bên cạnh, ghét hơi thở phả vào tai tôi khi anh ta giảng bài, ghét cảm giác như chìm trong vũng bùn, lúc thì mơ màng buồn ngủ.
Cho dù có phải ảo giác của tôi hay không, tóm lại người này chắc chắn không có ý tốt.
5.
Mùa hè này, tôi thật sự sống không bằng chết.
"Bài tập tối qua giao, sao em chỉ làm một nửa?" giọng điệu của Cố Hằng không hề d.a.o động, nhưng nếu lắng nghe kỹ lại có thể nghe ra sự uy hiếp.
"Hu hu thầy Cố ơi, tối qua em thật sự quá buồn ngủ. Em thật sự rất nghiêm túc học tập, còn nghiêm túc hơn cả lúc học lớp 12! Chỉ là lượng bài tập quá nhiều, em vẫn là chịu không có nổi."
"Thầy xem, em đã có quầng thâm mắt rồi!" tôi chớp chớp mắt đáng thương, chủ động thể hiện sự yếu đuối.
Dù sao cũng là một người đàn ông trẻ tuổi, đầy nhiệt huyết, một người đẹp sống sờ sờ như vậy làm nũng với anh ta, dù sao cũng phải nể nang một chút chứ?
"Vậy sao?" Cố Hằng khẽ cười như thể tôi vừa nói điều gì thú vị, nụ cười lan từ khóe mắt ra. Mặc dù nhạt nhòa nhưng lại là vui vẻ thật sự, không phải nụ cười khách sáo lịch sự như trước khiến tôi hơi sững sờ.
Anh ta đột nhiên tiến lại gần. Tôi bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với khuôn mặt phóng to của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gia-su-cua-toi-co-mot-chiec-duoi-ran/phan-4.html.]
Cố Hằng có sống mũi cao, màu mắt rất đẹp, mùi hương mê hoặc đó lại càng nồng nàn hơn.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, đôi môi mang màu đỏ tươi, khóe môi hơi nhếch lên, hình dáng rất đẹp. Trông, có vẻ như chất lượng rất tốt. Phải nói là, ngoại hình của Cố Hằng không chê vào đâu được.
"Ân Ân đang nói đùa sao, căn bản không nhìn ra em có quầng thâm mắt." trước khi tôi kịp phản ứng, Cố Hằng đã đột ngột lùi lại, ngồi trên ghế nhìn tôi với vẻ trêu chọc.
Lại là nụ cười đầy ẩn ý đó. Hừ hừ, quả nhiên. Người này...Thật sự là tên đê tiện.
Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta, lật sách xoàn xoạt để thể hiện sự tức giận.
"Hừ..." Bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ của Cố Hằng.
"Hôm nay bổ sung nốt phần chưa làm xong." tôi vừa khóc vừa bổ sung đến nửa đêm, dốc hết sức lực như lúc học lớp 12.
Ba tôi thật sự rất biết chọn người, cứu mạng!
Nhưng Cố Hằng cũng không phải là hoàn toàn không biết điều, đôi khi anh ta cũng sẽ tha cho tôi.
"Thầy Cố, Cố Hằng..." Tôi kéo dài giọng, nỉ non cầu xin, "Phần này em đã học rồi, có thể không làm không thầy?"
"Có thể không~"
Cố Hằng nhìn tôi qua cặp kính, dường như ánh lên một tia sáng kỳ lạ.
Anh ta trầm giọng nói, dường như đang kìm nén điều gì đó, "Có thể. Vì mục đích của việc dạy kèm là nắm vững kiến thức, em có thể học là được."
Người này cũng không phải là không ăn mềm không ăn cứng, làm nũng đơn giản không được, phải sử dụng đến mười phần công lực mới được.
Hừ hừ, Giờ tôi đã nắm được điểm yếu rồi, bốn năm giờ chiều là thời điểm dễ buồn ngủ nhất.
Sự tỉnh táo sau giấc ngủ trưa dần dần biến mất sau 2 tiếng, mí mắt tôi lười biếng rũ xuống.
Cố Hằng đã nhắc nhở tôi vài lần, nhưng tôi vẫn uể oải không thể tập trung tinh thần.
Đột nhiên chân tôi dường như bị thứ gì đó chạm vào. Tôi thờ ơ liếc mắt xuống lập tức dựng đứng cả lông tơ.
"Rắn! Có rắn!" tôi hét lên rồi chạy về phía Cố Hằng, vì quá kích động cả người trực tiếp nhảy lên người anh ta.
"Không sao, có tôi ở đây." Cố Hằng hạ giọng, nhẹ nhàng an ủi.
Chờ đã, tư thế này... Tôi lúng túng dời mắt, ngượng ngùng nhảy xuống, nhưng vẫn co rúm sau lưng Cố Hằng, áp sát vào anh ta.
Tình huống khẩn cấp, anh ta chắc cũng sẽ không để ý. Nấp sau lưng Cố Hằng, tôi thò đầu ra quan sát.