GIANG DIỆU - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-16 11:07:58
Lượt xem: 4,223
14.
Ta giơ tay ra hiệu cho hắn im lặng, khách hàng thứ ba đã đến rồi.
Người này đội mũ trùm đầu, kéo thấp vành mũ, y phục rách rưới, nhìn là biết không có tiền.
Ngẩng đầu lên thế mà lại có một khuôn mặt khá đẹp, chỉ là vẻ mặt nghiêm nghị, không giống thương nhân, hắn vào thẳng vấn đề, muốn mua hết số thuốc của ta.
Giá cả tính theo giá thị trường, có thể cao hơn một chút, chỉ là không thể trả tiền mặt.
Chỉ có thể đưa trước cho ta một tờ giấy nợ.
Cung Lãng cảnh giác hỏi: “Chúng ta dựa vào gì để tin ngươi?”
Người đó đưa tay ra, bàn tay thô ráp đầy vết chai đẩy ra một con dấu trên tờ giấy nợ.
Trên mu bàn tay còn có vết thương mới lành.
“Dựa vào cái này.”
Dù chỉ là một đội suất(*) nhỏ, dưới quyền chưa đến năm mươi binh lính.
(*): Chỉ huy một đội quân, thường là từ 30 đến 50 binh sĩ, tuy số lượng cụ thể có thể thay đổi tùy theo thời kỳ và vùng miền.
Nhưng con dấu là của Hiệu úy Kỵ binh thuộc quyền Tướng quân Trấn Bắc.
Cung Lãng nói: “Vừa rồi chắc tiên sinh cũng đã nghe thấy giá cả. Theo thị trường thì giá này...”
Người đó kiên nhẫn nói, hiện tại tình hình chiến sự ở hậu phương đang căng thẳng, giá thuốc tăng vọt, triều đình thu mua cung cấp thuốc chậm chạp không kịp tới.
Lần này là Hiệu úy đại nhân ủy quyền cho họ dẫn đầu ra ngoài thu mua.
Không thể đưa ra một cái giá tốt nhất, nhưng một khi đánh bại được quân Bắc Man, chắc chắn sẽ được luận công ban thưởng, giao đủ số lượng.
Nói đến cuối, đội suất đó đè thấp giọng, khẽ nói: “Đều là con dân của Thịnh Triều, binh sĩ ở hậu phương đang liều mạng, chẳng lẽ không đáng giá chút bạc này sao? Nếu quân Man đánh vào, tiến xuống phía Nam, phá hủy thành Tịnh Châu, Vạn Triều Quan không còn nguy hiểm, không đủ để phòng thủ, cho dù ngài có nhiều bạc hơn cũng chỉ là miếng mồi béo bở trong miệng sói...”
Cung Lãng quay đầu nhìn ta.
Ta nhìn rõ chữ viết, không kìm được đưa tay nhận lấy con dấu, nét chữ trên đó vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giang-dieu/chuong-11.html.]
Thế mà… lại là nét chữ của Bùi Chương, vị hôn phu chưa từng gặp mặt của ta.
Ngẩng đầu lên nhìn, người đội suất này cũng có chút quen mặt.
Đúng rồi, chính là hắn.
Kiếp trước, sau khi ta đi theo Tô lão gia, ta đã từng gửi đi một lá thư từ hôn.
Khi đó Bùi Chương đã cử một binh lính thân tín bị đứt một cánh tay đến đưa thư.
Kèm theo thư còn có một cây trâm ngọc.
Thư rất ngắn, có lẽ được xé từ một trang sách nào đó, nét chữ mạnh mẽ, trong thư nói rằng hắn chậm trễ mãi chưa đến cầu hôn, thực sự đã làm lỡ dở đời ta, chỉ cầu mong ta một đời được bình an.
Người binh lính đó đứt một cánh tay, trên mặt còn dính m.á.u chưa được rửa sạch, vừa nhìn là biết đã phải trải qua mưa nắng, không ngừng nghỉ mà chạy tới, rồi lại lặng lẽ đưa thư cho ta.
Ta nhìn bao lâu, hắn đứng bao lâu.
Ta hỏi hắn, Bùi công tử có khỏe không?
Người binh lính này im lặng một lúc rồi nói: “Khỏe. Ngài mong rằng cô nương cũng khỏe.”
Sau đó quay đầu rời đi, ngay cả một ngụm nước cũng không kịp uống.
Khuôn mặt nghiêm nghị của vị binh lính ngày đó dần dần trùng khớp với gương mặt của người binh lính trước mắt này.
Ta bỗng dưng động lòng.
Khi đó, Bùi Chương đúng là vẫn đang ở phía bắc, hắn là người ghi chép tình hình quân sự.
Nơi họ đóng quân chính là tiền đồn Vãn Thành của Tịnh Châu.
Nghe nói không lâu trước đây quân tiên phong của Tướng quân Trấn Bắc đã thành công đột phá, đi đến các thành trì khác để cầu viện, có vẻ người đến Vãn Thành chính là Hiệu úy Kỵ binh này.
Chiến sự xa xôi và cảm giác bi thảm ngay trước mắt là khác nhau.
Ta đưa tay giữ lấy tờ giấy nợ mà không nói gì.