GIANG DIỆU - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-07-16 11:08:23
Lượt xem: 4,145
15.
Vị đội suất trước mặt rõ ràng không có kinh nghiệm làm buôn bán.
Hắn thấy ta im lặng liền tưởng ta từ chối.
Không khí trong phòng rất nặng nề.
Hắn đưa tay đặt lên cán đao, nhưng rồi lại từ từ buông ra.
“Vậy ngài muốn bao nhiêu bạc?” Dường như hắn đang cố nhẫn nhịn, “Binh sĩ ở hậu phương liều mạng, lương thảo và thuốc men chậm trễ, —các người còn muốn kiếm lời từ nạn nước, cũng không sợ tuyệt tự tuyệt tôn sao— ”
“Không cần tiền.” Ta bất ngờ ngẩng đầu nhìn hắn..
Giọng nói của nam tử nghẹn lại, một giây sau mới sực tỉnh: “... Bao nhiêu?”
“Nhưng có lấy được hay không, phải xem năng lực của các người.”
16.
Ra khỏi tửu lầu, hai bên đều là những người đi đường vội vã, không ít người mặt mày tiều tụy, dắt theo người già và trẻ nhỏ.
Cung Lãng đuổi kịp ta, đi bên cạnh, hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hắn không hiểu tại sao ta lại đồng ý.
Bây giờ thời thế sắp hỗn loạn, đương nhiên trước tiên phải tự bảo vệ mình mới là tốt nhất, kiếm lợi từ nạn nước cũng không phải chỉ có một mình bọn ta.
Chẳng hạn như Tô gia đã sớm hoạt động khắp nơi, thậm chí còn mở tiệm cầm đồ ở ngay tại cổng thành, chỉ chực chờ những người chạy nạn tới đây để bóc lột.
Các quán hàng rong trên đường cũng đang bàn tán về việc Tướng quân Trấn Bắc mất hai thành ở phía Bắc, Giao Thành cũng sắp thất thủ, hiện giờ đang phải phái người đi khắp nơi cầu chi viện.
Nhưng càng gần nội thành thì càng nhiều hoàng thân quốc thích và con cái nhà quý tộc đóng quân. Những vị tướng này nhận thấy tình hình không ổn, ai ai cũng lo tự bảo vệ mình, chậm chạp mãi không chịu xuất binh, còn viết thư lên triều đình đổ lỗi cho Tướng quân Trấn Bắc không dốc sức chống cự, lo chối bỏ trách nhiệm trước.
“Chỉ sợ sớm muộn gì cũng đánh tới đây.”
Ai nấy đều thở dài.
Ta đoán đây cũng chính là lý do khiến đội suất kia phải bí mật đến thu mua thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giang-dieu/chuong-12.html.]
—Giao Thành phái người đến cầu chi viện, chủ tướng Vãn Thành không có ý muốn xuất binh.
Nhưng có người cầm quyền lại thông cảm và bất bình, nên bèn âm thầm bí mật cử người đến thu mua thuốc giúp đỡ Giao Thành, vì vậy mới mang theo con dấu của Hiệu úy Tịnh Châu.
Người này... là Bùi Chương sao.
Mùi thơm của bánh bao mới ra lò bên cạnh cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Ta mua vài cái bánh bao, đưa hai cái cho Cung Lãng, còn mình cầm một cái.
Bên cạnh có một cậu bé bảy tám tuổi mặc y phục rách rưới cứ nuốt nước miếng đi theo chúng ta.
Ta nhìn Cung Lãng, hắn đưa một cái bánh bao cho đứa trẻ.
Đứa trẻ ngạc nhiên, vừa nói được nửa câu cảm ơn đã vội vội vàng vàng bẻ đôi cái bánh bao, nhét một nửa vào miệng rồi nuốt chửng, sau đó nắm chặt nửa phần còn lại chạy đi, trong góc là những người tị nạn mặt mày tiều tụy.
Đứng nhìn từ xa, đứa trẻ đó đưa nửa cái bánh bao còn lại cho một bà lão tóc bạc.
Cung Lãng thở dài, muốn mua thêm bánh bao.
“Nếu tiền tuyến thất bại, dù có bao nhiêu bánh bao cũng không đủ. Đều như muối bỏ biển. Đó là lý do ta muốn đưa thuốc cho hắn.”
Trong thời buổi loạn lạc, mạng người như giun dế, nữ tử lại càng khó khăn hơn.
Nếu ta chỉ có tiền, bao nhiêu cũng không đủ để sống yên thân.
Ta vẫn còn cần thêm một số thứ khác.
Ta gọi mấy người tùy tùng theo sau tới gần, bảo họ tìm người khách hàng thứ hai.
“Nói với bọn họ, ta đồng ý giao hàng.”
17.
Quả nhiên đến nửa đêm, nhóm khách nhân cải trang đã đến như hẹn.
Trước tiên ta hỏi họ tiền ở đâu?
Người cầm đầu ném ra một cái túi, bên trong đựng đầy bạc.
Ta lập tức chỉ vào vị trí của cái bàn phía sau lưng bọn họ.