GIANG DIỆU - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-07-16 11:09:12
Lượt xem: 5,698
Hai người đi đến di chuyển cái bàn dài phía trên ra, quả nhiên nhìn thấy hầm chứa nằm bên dưới, rồi xác nhận bên trong có dược liệu.
Tên dẫn đầu cười lạnh một cái, nhìn ta như nhìn người chết, tên đó lập tức rút đao.
Nhưng một đao của gã còn chưa kịp c.h.é.m xuống.
Có tiếng mũi tên sắc nhọn xé gió lao tới, một mũi tên cắm xuyên qua cổ họng của gã..
Ta nhanh chóng cúi xuống lăn một vòng.
Chẳng bao lâu, đội suất và người của hắn trước đó phục kích sẵn trong viện đã nhanh chóng xử lý xong đám thương nhân giả mạo này.
“Quả nhiên là bọn người Man tử ở Bắc Địa giả trang, trên người còn đem theo không ít dầu lửa, xem ra là định g.i.ế.c người hủy hàng. Tiểu tiên sinh biết được thân phận của bọn chúng từ lúc nào vậy?”
“Giày.”
Những người này dù đã thay y phục của Thịnh Triều, nói chuyện cũng có thể bắt chước giọng điệu của người Thịnh Triều, nhưng giày mà bọn họ mang vẫn là giày da của quân Bắc Man, loại giày đặc chế có đinh nhỏ.
Giẫm lên người giống như bị lưỡi câu móc ngược.
Nhục nhã và đau đớn.
Hơn nữa, ngón tay cái của bọn họ đều có vết hằn do tháo nhẫn.
Nhớ lại những tin tức ta biết trong kiếp trước, vờ xem như là khai thác từ mấy người đã c.h.ế.t này, ta lần lượt nói hết cho đội suất nghe.
Đội suất nghe xong thì ngẩn người: “Vậy nên, lực lượng chủ yếu thực ra đang tiến về Vãn Thành, trọng điểm tấn công không phải là Giao Châu?” Hắn chỉ suy nghĩ một chút liền hiểu ra.
Vẻ mặt lập tức khẩn trương: “Lần này Giang tiên sinh đã lập được đại công rồi.”
Ta cầm tờ giấy nợ, nhặt túi bạc lên lấy một phần ta đáng được nhận, phần còn lại đưa hết cho đội suất.
“Sao vậy?”
“Ta là người làm ăn, đương nhiên làm gì cũng chỉ vì làm ăn. Tuy chỉ là công trạng nhỏ nhoi, nhưng ta cũng muốn sau này khi đại nhân được Tướng quân thưởng công, có thể có một tờ lệnh khen thưởng gì đó hoặc thư từ gì đó— Để sau này có thể đi lại thuận tiện ở vùng phía Bắc không?”
“Được.” Lần đầu tiên đội suất nghiêm túc hỏi ta, “Dám hỏi tiên sinh quý danh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giang-dieu/chuong-13.html.]
“Giang Diệu.”
Nghe xong hắn đột nhiên ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên, cũng lần đầu tiên nghiêm túc nhìn thẳng vào ta: “Tự là gì?”
Tên chữ mà phụ thân của ta đặt cho ta khi đến tuổi cập kê: “Thâm Vi.”
“Tiểu chưởng quỹ nghe giọng có khẩu âm của người vùng Nghiêm Châu.”
Bên ngoài đồng đội của hắn bắt đầu thúc giục, bọn họ đã mua chuộc được người dẫn đường ra khỏi thành, thời gian có hạn.
Hắn gật đầu: “Tái ngộ.”
Tiếng vó ngựa phi nhanh dần biến mất.
18.
Nếu những thông tin ta cung cấp được sử dụng đúng cách, bao nhiêu đó đủ để thay đổi vận mệnh của Vãn Thành, hoặc thậm chí là cả vùng phía Bắc này.
Ở kiếp trước, một nửa mạng sống của người dân Vãn Thành đã cầm chân được quân Man, cuối cùng Tướng quân Trấn Bắc phản công đại thắng, bảo toàn được Giao Châu.
Đây cũng là điều duy nhất ta có thể làm cho Vãn Thành và Bắc Địa.
Chỉ là kiếp này, ta không thể chắc chắn được nếu tin tức có sự thay đổi thì liệu Giao Châu có gặp nguy hiểm gì hay không.
Vì vậy sáng ngày hôm sau, ta đã thu dọn hành trang, chuẩn bị rời đi với Cung Lãng.
Để an toàn, chúng ta vẫn đi cùng đoàn thương nhân và bảo tiêu.
Khi chuẩn bị xong, ta lại gặp được đứa trẻ đã cho bánh bao ngày hôm trước.
Đứa nhỏ kéo theo mẫu thân đứng chờ ở cửa, thấy ta đi ra liền vội vàng quỳ xuống lạy một cái.
Nó nói mình muốn bán thân làm nô, đi theo ta.
Đứa nhỏ tràn đầy hi vọng nhìn ta, nó nói mình cũng biết đọc biết viết một chút, có thể làm nhiều việc.
Mẫu thân của nó thì dịu dàng đoan trang, nàng cũng nhanh chóng nói mình biết giặt giũ nấu nướng, nàng cố gắng nén lại cơn ho, gắng gượng giữ thẳng cơ thể ốm yếu vờ mạnh khỏe, chỉ mong tìm được cho con mình một con đường sống.