Giang Lâm Lang - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-06-07 19:42:40
Lượt xem: 3,258
8
Đáng ghét.
Ta mắng tên vô lại kia cả đêm.
Liên Kiều quay về không thấy ta, cũng không dám hành động bừa bãi.
“Tiểu thư, người đi đâu vậy, ta mang về cho người hai cái bánh bao này.”
Ta và Liên Kiều mỗi người ăn một cái, nhưng chuyện gặp phải tên cướp kia cũng không thể nói cho nàng ta, thế là nghĩ ra một cái cớ để lấp liếm.
Ngày hôm sau, ta hỏi tăng nhân trong chùa xem gian phòng kia là của ai.
“Nữ thí chủ, gian phòng này ngày thường là do gia quyến của Hình bộ thị lang đến ở, nhưng đã nhiều ngày nay không thấy ai đến.”
Quả nhiên, trong phòng sạch sẽ, ngoại trừ vết máu, đến cả bụi bặm cũng không có.
Mọi chuyện xảy ra đêm qua giống như một giấc mộng.
Nhưng ta biết, đó không phải là mộng. Trong phòng không có bụi, chính là dấu hiệu cho thấy đã có người dọn dẹp.
Hoàng Giác tự vẫn yên bình, cũng không có bất kỳ chuyện bất thường nào xảy ra.
“Liên Kiều, ngươi đi hỏi thăm mấy tiểu tăng kia xem, trong chùa có ai mất tích không.”
Liên Kiều tuy rất tò mò, nhưng chưa bao giờ hỏi nhiều.
Ta rất hài lòng với sự biết điều của nàng ta.
“Tiểu thư, không có ai mất tích, chỉ là có một vị cao tăng lớn tuổi bị ốm, mấy ngày nay đều ốm nằm liệt giường.”
Ở lại Hoàng Giác tự mấy ngày, ta đóng cửa không ra ngoài, sợ lại gặp phải tên cướp kia.
May mà mọi chuyện đều yên ổn, có lẽ tên cướp kia đã xuống núi rồi.
Vương thị kéo ta quỳ lạy các vị chư thiên thần Phật.
Trong lòng ta khấn vái, cầu cho ta sớm ngày tìm lại được miếng ngọc bội, còn về tên cướp kia, tốt nhất là bị xui xẻo bám lấy, uống nước lạnh cũng bị nghẹn.
Đến ngày chúng ta xuống núi, Hoàng Giác tự lại đón thêm một đoàn khách.
Là con trai của Hình bộ thị lang, đến để cầu phúc cho mẫu thân.
Vương thị có quan hệ tốt với phu nhân của Hình bộ thị lang, nghe nói bà ấy bị bệnh, liền đặc biệt gọi con trai bà ấy đến.
Con trai của Hình bộ thị lang tên là Hạ Minh.
Hắn ta có dung mạo khôi ngô, dáng người cao ráo.
“Tham kiến bá mẫu.” Hạ Minh cúi đầu hành lễ.
Hắn ta nói chuyện nhã nhặn, lễ phép, chỉ vài câu đã khiến Vương thị vui vẻ ra mặt.
Giang Dao Quang đứng sau bình phong cũng nhịn không được nhìn Hạ Minh thêm vài lần.
Sau đó, Hạ Minh liền cáo từ rời đi.
Ta thấy trong phòng hơi ngột ngạt, bèn dẫn Liên Kiều ra ngoài đi dạo.
“Giang nhị tiểu thư.” Hạ Minh vậy mà lại quay lại.
Ta nhớ lại những lễ nghi mà ma ma đã dạy trước đây, sau khi hành lễ xong liền chuẩn bị rời đi.
Hạ Minh có thể được coi là một nam nhân tuấn tú, nhưng không hiểu sao, ta luôn cảm thấy trên người hắn ta có chút kỳ quái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giang-lam-lang/chuong-4.html.]
Đặc biệt là đôi mắt kia, thâm sâu khó lường.
“Nghe nói từ nhỏ ngươi thường xuyên ốm đau, luôn được nuôi dưỡng ở biệt viện. Không biết sức khỏe hiện giờ thế nào rồi?”
“Đa tạ Hạ công tử quan tâm, ta đã không sao nữa rồi.”
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Hạ Minh cúi đầu hành lễ, sau đó mới rời đi.
Tưởng chừng như bình thường, nhưng trong lòng ta lại cảm thấy bất an.
Lúc hắn ta hành lễ, tay áo trễ xuống để lộ ra cổ tay trắng nõn, thoáng thấy vài vết xước màu đỏ.
Ta từng cào vào tay tên cướp kia, hắn ta chính là tên cướp đó!
Con trai của Hình bộ thị lang lại dám gi/3t người trong chùa, chẳng trách hắn ta không sợ Đại lý tự.
Chuyện gì xảy ra đều có cha hắn ta đứng ra chịu trách nhiệm.
Ta chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
9
Trên đường trở về, Giang Dao Quang lại chủ động nhắc đến Hạ Minh.
“Hạ công tử đúng là người nhã nhặn, lễ phép, sao ta chưa từng nghe Hạ tứ nương nhắc đến ca ca nàng ta lại có tính cách như vậy nhỉ.”
Không hay rồi, chẳng lẽ Giang Dao Quang bị Hạ Minh lừa gạt rồi.
“Ta thấy hắn ta trông giống kẻ gian xảo, nhất định không phải người tốt lành gì.” Ta không ngừng bôi nhọ Hạ Minh. “Nói đi nói lại, vẫn là con trai của Bùi tướng gia hơn cả trăm lần.”
"..." Giang Dao Quang đột nhiên cứng họng. “Lâm Lang, chuyện lần trước ta nói, muội đừng để trong lòng. Là ma ma đêm đó ôm ta khóc lóc nói nếu ta không tranh thủ hôn sự này, sau này sẽ...”
Ta hơi ngạc nhiên, ta còn chưa nghĩ ra cách moi thông tin, Giang Dao Quang đã nói hết ra rồi.
“Là ta thiển cận, bị ma ma lừa gạt. Tướng phủ là gia đình như thế nào, nhất định chỉ có thể cưới đích nữ của Hầu phủ. Muội tính tình hiền lành, vậy mà lại nhẫn nhịn để ta nói những lời vô lý kia. Mẫu thân cũng đã hứa với ta, sẽ tìm cho ta một gia đình tốt. Chúng ta là tỷ muội tình cảm sâu đậm, ta sẽ không bị người khác khiêu khích nữa.”
Nghĩ trăm đường, không ngờ Vương thị lại cao tay như vậy.
Trong lúc ta không hay biết, bà ấy đã xử lý ma ma của Giang Dao Quang, còn an ủi cả cảm xúc của Giang Dao Quang.
Giang Dao Quang tính tình yếu đuối, thiếu kiên định, Vương thị biết rõ nàng ta căn bản không thể gây nguy hiểm cho ta.
Ta đột nhiên cảm thấy hơi hoang mang, chỉ cảm thấy con đường phía trước đã được sắp đặt sẵn, căn bản không thể thay đổi.
Nghe nói con trai của Hình bộ thị lang - Hạ Minh đã bắt được một tên tội phạm bỏ trốn mười năm nay ngay tại Hoàng Giác tự, tên này gan to mật lớn, dám giả làm cao tăng, may mà không có ai bị thương.
Vương thị thở phào nhẹ nhõm, may mà chúng ta đã rời đi sớm.
Sau khi trở về phủ không lâu, ta lại bị ốm nặng một trận.
Vì sợ hãi, Vương thị không cho phép chúng ta tùy tiện ra khỏi cửa, giam lỏng chúng ta trong phủ một thời gian dài.
Giang Dao Quang đã quen rồi.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, sau kỳ thi điện*, vào ngày công bố kết quả, hậu viện của Hầu phủ như một nồi nước sôi sục.
*"Thi điện" là kỳ thi do nhà vua trực tiếp ra đề và chấm thi cho những người đã đỗ Tiến sĩ. Để dễ hiểu và gần gũi hơn, còn được gọi là "khoa thi Đình".
“Tiểu thư, Bùi công tử đã đậu trạng nguyên!”
Thời gian trôi qua lâu như vậy, ta suýt nữa quên mất mình còn có một người phu quân chưa cưới.
Bùi Hoài Xuyên có thể thi đỗ trạng nguyên, đã nằm trong dự đoán của Trấn Bắc Hầu.
Chuyện con trai của Bùi tướng gia và con gái của Trấn Bắc Hầu gia từ nhỏ đã được hứa hôn là chuyện mà các gia tộc quyền quý trong kinh thành đều biết.
Nhưng cũng không thiếu những người có ý đồ khác cũng để ý đến Bùi tam lang.