GIANG SẦU DỰ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-18 12:55:46
Lượt xem: 9,240
Ta xem lại vết thương trên chân hắn, không chỉ sâu thấy xương, mà xung quanh đã mưng mủ, người khác e rằng đã c.h.ế.t trăm lần, hắn vẫn còn thoi thóp.
Chỉ là vết thương tiếp tục thối rữa, chân này không giữ được.
Người này cứu ta một mạng, cũng coi là ân nhân, suy đi nghĩ lại, ta tìm chút mật ong để dưới nắng, để ruồi bu vào vài ngày, nhanh chóng xuất hiện một lớp trứng giòi trắng.
Sợ hắn tỉnh dậy giãy giụa, ta dùng dây trói chặt tứ chi hắn lại, sau đó lấy một cái đũa, từng chút một đưa trứng giòi từ mật ong vào chỗ thối rữa.
Đang mồ hôi đầm đìa, người trên giường đột nhiên run lên.
Ta ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt xanh lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào ta, không ngờ hắn tỉnh nhanh như vậy, đầu óc ta thoáng chốc trống rỗng.
Chỉ thấy đối phương nhìn chằm chằm vào thứ trong tay ta, giọng khàn khàn như cú vọ.
"Đây là gì?"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta im lặng hồi lâu, không nhịn được nhỏ giọng nói.
"... Là giòi."
(12)
Nghe vậy, đối phương trợn to mắt.
"Ngươi, ngươi dám nhục mạ ta như vậy!"
Ta vốn định giải thích đôi lời, nhưng ngay sau đó bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo, liền mất hết hứng thú.
"Ta nhục ngươi, thì sao?"
Nói xong, ta không để ý đến sắc mặt đáng sợ của hắn, dùng vải bông quấn c.h.ặ.t c.h.â.n sưng, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt bất cần: "Ngươi muốn như tên hoạn quan kia, cũng c.h.é.m đầu ta sao?"
"......."
Dưới tấm màn, người này khuôn mặt như tuyết, tóc đen mắt xanh, bên má dính chút vết m.á.u đỏ tươi, càng làm nổi bật làn da trắng, đồng tử khác thường.
Gần gũi quan sát nhan sắc này, thật sự kinh hãi.
Ta dần dần không dám nhìn hắn, chỉ mơ hồ nói: "Cách c.h.ế.t này thật là nhanh chóng, ta đợi ngươi, đừng để ta chờ lâu."
Có lẽ không lâu nữa, ta đã c.h.ế.t dưới tay Văn Chiêu huyện chủ rồi!
Nghĩ vậy, lòng ta càng thêm tuyệt vọng.
Nhìn trời tối dần, ta cầm rìu ra bờ sông ngoài viện.
Đang cúi đầu chặt vỏ cây, thấy phía xa có đoàn đón dâu dài dằng dặc, nhạc vang rền rĩ, đi mãi không hết.
Nhìn lại những chàng trai đội hoa đỏ, mặc áo đỏ hai bên, có đến hàng chục người!
"Nghe nói hôm nay ở thành Tây phát dâu tới trăm cô, ngay cả những cô chưa đến tuổi cũng bị gả đi!"
"Ôi, có thể gả đi đã là tốt rồi!"
Lúc này dưới gốc cây bên đường, đông nghịt dân chúng xem náo nhiệt, có vài người biết chuyện, liền hạ giọng bàn tán.
"Thánh nhân đã cao tuổi, sao lại chọn nữ nhân vào cung? Chẳng lẽ Tây Quý phi đã tàn phai nhan sắc?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giang-sau-du/chuong-4.html.]
"Ha! Làm sao có thể! Đó là đệ nhất mỹ nhân của Đại Diệp!"
"Nhưng ta nghe nói, Thánh nhân nam hạ, dọc đường không chịu nổi lắc lư, tình hình không ổn..."
Chưa nói xong, đã bị người phụ nữ bên cạnh vỗ đầu, xấu hổ im bặt.
Ta đứng trong đám đông nghe một lúc, thấy trời tối dần, liền vội vã về nhà.
Hôm nay thu hoạch nhiều, ta rửa sạch vỏ cây liễu, bỏ vào nồi nấu, đến khi nồi nước sôi thành một chút nước cốt, mới dùng bát nhỏ múc ra, bảo A Nhị mang vào nhà.
Không ngờ một lát sau, A Nhị lại mang bát nước xám xanh trở ra, mặt tái mét, môi run rẩy: "Nữ lang, ta, ta có thể không mang không?"
"Sao vậy?"
"Hắn nói dám đến gần thì g.i.ế.c ta..."
"......."
(13)
Vài ngày sau, đêm khuya.
Cửa lớn lại bị gõ cốc cốc, qua khe cửa, lờ mờ thấy một khuôn mặt nghiêm nghị, chính là Lục Dao, tên đầy tớ của Khúc Hoảng.
"Trễ thế này, có chuyện gì?"
Đối phương hạ giọng: "Phu nhân, ngài mau chạy đi!"
"Gì cơ?"
"Thánh nhân chọn nữ nhân vào cung khắp nơi, lang chủ vừa đi Bắc Diệp, huyện chủ liền viết tên ngài vào danh sách, ta phải báo tin ngay trong đêm!"
Ta nghe xong kinh ngạc: "Nhưng ta đã có chồng rồi!"
Lục Dao liên tục lắc đầu: "Những hoạn quan không quan tâm đâu! Chậm nhất là ngày mai, bọn họ sẽ đến!"
Ta hiểu rồi, Văn Chiêu huyện chủ lại ra tay độc ác.
Nàng đã quyết tâm độc chiếm chồng, không để ta chết, nhưng có cả vạn cách khiến ta sống không bằng chết.
Trong cơn mơ hồ, lòng ta như chìm trong nước đá.
Sau lạnh lẽo là buồn bã, sau buồn bã là oán hận thấu xương, chính là oán hận này bùng lên một tia lửa, dần dần sinh ra chút dũng khí nhỏ bé.
"Lục Dao, ngươi theo Khúc Hoảng làm việc, chắc hẳn biết viết chữ?"
Hắn gật đầu: "Tất nhiên!"
Ta đứng đó, nghĩ kỹ càng, cuối cùng mở then cửa, mời hắn vào nói chuyện.
"Ta có cách thoát thân, cần ngươi giúp!"
(14)
Tiễn Lục Dao xong, ta vào bếp nấu một bát canh thịt, nóng hổi mang vào phòng.
Vừa vào phòng, hai mắt xanh biếc nhìn ta chằm chằm, ta giả vờ không thấy, đứng trước giường dịu giọng: "Đói không?"
Đối phương không biết ta đang làm gì, môi mím chặt, trước mặt hắn, ta tự mình múc hai muỗng ăn, rồi mới đưa tới trước mặt hắn: "Yên tâm, không có độc."