GIANG SẦU DỰ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-07-18 12:56:45
Lượt xem: 9,616
Người này nhìn ta hồi lâu, cuối cùng mở miệng ăn một muỗng canh thịt, ta nhẹ nhàng khuấy nước canh, mùi thơm lập tức bốc lên, hương thịt ngào ngạt.
“Còn muốn ăn không?”
“.........”
“Nếu muốn ăn, thì hãy ấn vào đây.”
Thấy hắn lộ vẻ khinh thường, ta lấy ra một tờ văn thư đầy chữ: sợ hắn không nhìn rõ, còn đưa tờ giấy sát vào: “Yên tâm, không phải khế bán thân đâu.”
“Chỉ là hôn thư thôi.”
Đối phương khẽ nhếch mí mắt, cười nhạt: “Ngươi đừng mơ.”
Ta không đáp, chỉ đặt bát canh thịt bên cạnh giường, sau đó ngồi xuống bàn trang điểm tỉ mỉ chải tóc.
Trang điểm kỹ lưỡng, tỉ mỉ từng bước.
Trang điểm xong, ta nhìn vào gương, người trong gương đôi mày dài, mắt mơ màng, tóc đen như mây, trông thật quyến rũ.
Năm đó Khúc Hoảng khinh thường ta, suýt xé hôn thư ngay tại chỗ, nhưng sau khi nhìn ta một cái, lại thay đổi ý định, đón ta vào cửa.
Có thể thấy, một dung mạo đẹp đẽ thật có ích.
Sau lưng, nam nhân ấy nhíu mày nhìn ta.
Ta không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cởi áo, từng cái một, chậm rãi thay áo lót bằng lụa, mặc váy thêu uyên ương, áo choàng hoa lệ...
Ba năm rồi, ta lại mặc lên bộ áo cưới.
Thấy ta mặc đồ tươi tắn, đối phương như hiểu ra điều gì, giọng khàn khàn chế giễu: “Phu nhân, nếu chỉ cầu một đêm xuân, sao lại trói ta?”
Vì dung mạo không tồi, ta chưa xuất giá đã từng được nhiều công tử sĩ tộc mê đắm.
Nhưng người này nhìn ta lạnh lùng, trong mắt không có chút dục vọng.
Ta tận tâm trang điểm mà không được gì, cảm thấy thất bại: “Không được, không thể thả ngươi.”
“Ta bây giờ cần một nam nhân, không chê ngươi bị thương nặng, ngươi cũng đừng chê ta xuất thân thấp kém.”
“Haha, thật không kén chọn.”
Đối phương nằm trên giường, mặt mày thanh tú trắng bệch, như được chạm khắc, toát lên vẻ lười biếng của kẻ quyền quý, lại có phần bất kham.
“Nếu ta bị thương nặng không khỏi, ngày mai c.h.ế.t thì sao?”
“Yên tâm, ta không làm vợ bị bỏ, cũng không làm quả phụ.”
Ta nhẹ nhàng vuốt vết thương trên chân hắn, khẽ nói: “Chân này nếu tiếp tục thối rữa, ta sẽ cưa nó, thà ngươi làm kẻ què, cũng không để ngươi chết.”
“Ngươi...”
Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng đập mạnh, A Nhị lo lắng gọi cửa: “Nữ lang! Ngoài cửa có nhiều hoạn quan, nói muốn đưa ngài vào cung!”
“Ngươi cầm chân chúng lại!”
Nói xong, ta giật chiếc mũ vàng trên đầu, cởi áo ngoài rồi trèo lên giường, cầm ngón tay đối phương cắn một cái, dấu vân tay m.á.u in lên hôn thư!
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giang-sau-du/chuong-5.html.]
“Ngươi! To gan!”
Đối phương bị ta bất ngờ, mắt giận dữ, mày đỏ lên, đẹp không tả được.
Ngay lúc đó, ta đã chạm vào tóc hắn, kéo nhẹ chiếc mũ nhỏ, mái tóc dài đen tuyền xõa xuống.
“Phiền ngươi, mượn thân ngươi một chút.”
(15)
Trước đó vội vàng lau mình cho hắn, ta không để ý khi hắn cởi đồ, thì ra eo nhỏ chân dài, cơ bắp rắn chắc, nằm lên như hòn đá nóng.
Đang do dự không biết làm thế nào, thấy đối phương nhướn mày cười, nghe tiếng vải rách, lạnh cả sống lưng.
“Lần sau trói người, phu nhân nhớ trói chặt hơn nhé!”
Ta hoảng sợ, đã bị lật ngược tình thế!
Ngoài cửa bóng người lay động, ngay sau đó, cửa phòng bị đá mở!
Thấy trên giường nam nữ quấn quýt không rời, vài người ăn mặc như trong cung nhìn nhau, vội rút lui, mắng lớn.
“Sao lại thế này? Nữ nhân này đã có chồng, sao lại ghi tên vào sổ?”
“Tiểu nhân cũng không biết...”
“Cút đi! Hồng đan luyện bằng m.á.u trinh nữ, sai sót thì cả ngươi và ta đều mất đầu!”
Lúc này, người đàn ông dừng động tác, như đang lắng nghe cẩn thận, ta nhanh chóng đẩy hắn ra, xuống giường mặc áo, tự véo mình, ép nước mắt chảy ra.
“Các ngươi là ai, sao đêm khuya xông vào nhà ta?”
Có lẽ vẻ mặt mạnh mẽ mà yếu đuối của ta có phần buồn cười, mấy hoạn quan nhìn ta hai mắt, cùng nhếch mép cười.
“Nhìn làn da ngọc, mặt tròn như hạnh nhân, thật là người quyến rũ, không vào cung hầu hạ thật đáng tiếc.”
Ta vội quỳ xuống dập đầu: “Tiểu nữ và phu quân đã kết hôn từ lâu, thân thể yếu đuối, sao dám vào cung làm bẩn mắt Thánh nhân?”
Thấy hoạn quan trầm ngâm, người khác lạnh lùng nói: “Hôn thư của ngươi đâu?”
“Nếu không có hôn thư, thật giả... đưa đến cổng cung kiểm tra là biết.”
Ta vội quay vào phòng lấy văn thư, thấy người trên giường ngồi đó, đôi mắt như cười nhìn ta, ta giả vờ không thấy.
Sau đó, mấy người cầm tờ văn thư, soi dưới đèn cung cẩn thận xem xét.
“Đinh Thùy?”
Ta quỳ trên đất, mắt nhìn xuống: “Vâng, phu quân ta từ phương Bắc chạy nạn đến, tên gọi Đinh Thùy.”
Đinh, không phải họ ở Sở Châu, nhất thời không tra được.
Để chứng thực, ta tháo ngọc bội từ eo đưa cho hoạn quan, hắn vuốt ngọc, mày nhíu chặt, như muốn nói lại thôi.
Thấy hắn do dự, ta liên tục dập đầu: “Đại nhân không chê, tiểu nữ nguyện chuộc thân, chỉ cầu được sống bên phu quân!”
May thay, giỏ tiền Khúc Hoảng gửi vẫn dưới giường.