Giang Tuyết - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-11-07 11:07:42
Lượt xem: 576
Như thể đọc được suy nghĩ của ta, Tào Văn Kim đắc ý nói, “Giờ khác xưa rồi, sau khi sinh con, phu nhân mắc bệnh băng huyết, e là chẳng còn sống được bao lâu, tất nhiên cũng chẳng còn hơi sức quản ta nữa. Chỉ cần ngươi gật đầu, tối nay ta có thể đưa ngươi về phủ.”
“Ta không đi.” Ta lập tức từ chối. “Tào lão gia cả đời hưởng phú quý, chắc cho rằng kẻ xuất thân thấp kém như ta chỉ mong cầu có một chỗ nương thân là đủ.”
“Nhưng người nghèo như chúng ta cũng là con người, cũng mong tự mình sống một đời yên ổn. Dù cuộc sống có khó khăn hơn một chút, nhưng không phải cúi mình, nịnh bợ lấy lòng, đó mới là điều ta thực sự mong muốn. Tào lão gia vẫn nên từ bỏ ý định này đi.”
Từ chối xong, ta quay lưng rời đi.
Ta biết, Tào Văn Kim vì thấy ta dung mạo ưa nhìn, lại khó có được, nên mới muốn đối xử tốt với ta.
Đi theo hắn, khéo léo lấy lòng, biết đâu ta còn có thể dựa vào bản lĩnh mà tranh thủ có một chỗ đứng, chút vàng bạc rơi rớt cũng đủ để ta không lo cái ăn cái mặc cả đời.
Nhưng ai có thể đảm bảo vinh quang ấy sẽ duy trì được bao lâu? Đợi khi ta già yếu, nhan sắc tàn phai, không có chỗ dựa, liệu hắn có bỏ rơi ta như hiện giờ khinh miệt chính phu nhân của mình không?
Ta không dám đánh cược, cũng không muốn cược.
Chỉ khi dựa vào bản thân mà sống, lúc đó ta mới thấy yên lòng.
Hơn nữa, trong thâm tâm ta, ta vẫn mơ hồ hy vọng Tiết Thụy có thể trở về bình an, để rồi ta có thể dùng số bạc đã dành dụm mà chuộc thân.
Vừa quay đi, sau lưng đã nghe tiếng cười khinh miệt của Tào Văn Kim.
“Thật nực cười, sau này ngươi nhất định sẽ hối hận.”
Hối hận cái gì chứ!
Ta sải bước rời đi, nhìn hắn thêm một lần ta cũng thấy ghê tởm.
Trước đây, nếu để hắn được toại nguyện, e rằng ta không chỉ đơn giản là bị bán đi như thế.
Ta không gặp được Tiểu Thải, lại gặp phải kẻ đáng ghét như vậy, tâm trạng cũng chẳng vui vẻ gì. Đang lúc đi ngang qua Phúc Thọ Đường, ta liền ghé vào tìm Trần Quý, tiện thể lấy thuốc cho Tiết di.
Biết ta vất vả vào thành, Trần Quý kiên quyết mời ta đến Phẩm Hương Lâu dùng trà.
Không ngờ không gặp Tiểu Thải ở nha môn mà lại gặp cô ấy ở đây.
Nghe xong ý định của ta, Tiểu Thải kéo ta vào một góc để trò chuyện.
“Tuyết Nhi tỷ đến hỏi đúng người rồi. Nghe nói phía bắc đã thua trận, có rất nhiều người tử trận.”
“Trong đó có đường đệ của phu nhân, phu nhân vì chuyện này mà cãi nhau với lão gia mấy ngày nay. Hôm nay còn đặc biệt yêu cầu ta đến đây mua bánh hấp, giờ ta phải đi ngay, Tuyết Nhi tỷ ngàn vạn lần đừng tiết lộ chuyện này.”
Tiểu Thải xách hộp đồ ăn đi rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giang-tuyet/chuong-5.html.]
Ta và Trần Quý ngồi trong Phẩm Hương Lâu, cả hai đều không nói lời nào.
Hồi lâu, Trần Quý khẽ lau nước mắt.
“Giang cô nương, cô nói Tiết đại ca thật sự đã chec rồi sao?”
Chiến trường hiểm nguy, Tiết Thụy lại hai năm không có tin tức, thêm tin tức từ Tiểu Thải, ta thấy e rằng lành ít dữ nhiều.
Nhưng...
Nếu hắn chec rồi, khế ước bán thân của ta vẫn còn ở chỗ hắn.
Khi trở về, Tiết di thấy ta mặt mũi xám xịt, liền tự tay múc nước cho ta rửa mặt.
Ta giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cười nói với Tiết di về những điều đã gặp trong thành.
“Tiết di, lần sau con sẽ mượn xe của Trần Quý đưa người vào thành chơi, người bao lâu rồi chưa vào thành nhỉ?”
“Trong thành có một tiệm trà tên là Phẩm Hương Lâu, con thấy đồ ăn ở đó cũng không tươi ngon gì, hay là chúng ta mang rau củ dư thừa vào thành bán. Sang năm, chúng ta thuê thêm một mảnh đất dưới núi, con tính kỹ rồi, trồng lúa một năm chỉ thu hoạch một lần, nhưng rau có thể trồng được hai, ba vụ, như vậy chúng ta có thể kiếm thêm chút tiền.”
Ta luyên thuyên nói đủ chuyện.
Tiết di nhẹ nắm tay ta.
“Giang Tuyết, có ai nói với con là con không biết nói dối không?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Ơ...”
“Mỗi khi nói dối, con đều lái sang chuyện khác, ta còn chưa hỏi mà con đã cuống lên rồi. Có phải con nghe được tin tức gì không tốt không?”
Ta còn chưa biết trả lời thế nào, thì Tiết di lại mỉm cười.
“Chiến trường hiểm nguy, ta khó mà không lo lắng. Nhưng ta cũng hiểu con trai mình là người thế nào, nó không dễ dàng chec đâu.”
Tiết di vỗ nhẹ tay ta, như thể đang an ủi ngược lại ta.
“Con yên tâm, nó đã hứa trở về, nhất định sẽ làm được.”
Ta: “...”
Thôi được rồi, ngay cả mẹ ruột còn không lo, ta bận tâm cái gì chứ.
Cuộc sống tuy yên ổn, nhưng ta không ngờ rằng, phu nhân của Tào Văn Kim lại tìm đến tận nơi.
Tào phu nhân vừa gặp đã đi thẳng vào vấn đề.