Giang Tuyết - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-07 11:07:45
Lượt xem: 750
Sau đó, nhà họ Tào quả nhiên bắt đầu tìm cách trả thù.
Họ tìm cách ngăn không cho Tiết di mua thuốc, ép Phúc Thọ Đường không bán thuốc cho bà.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Trần Quý vì tức giận mà bỏ việc, dựng một cái lều cỏ bên cạnh nhà ta để ở. Ban ngày hắn lên núi hái thuốc, các ngươi có thể quản trời quản đất, nhưng làm sao quản nổi cỏ cây trên núi được?
May mắn là thuốc của Tiết di cũng không phải loại hiếm.
Lúc rảnh rỗi, Trần Quý đi khắp các thôn làng làm một thầy thuốc. Tiếng lành đồn xa, người dân quanh vùng khi đau đầu nhức mỏi, hay có chấn thương đều tìm đến hắn.
Có người đào được thảo dược cũng thích bán cho hắn làm thuốc.
Về phần ta, dường như có chút năng khiếu trồng rau. Ngay cả các loại rau dại mang từ rừng về trồng cũng mọc xanh tốt.
Đất đai quanh nhà đều trồng đầy rau, chúng ta còn thuê thêm đất ở trấn dưới núi.
Cha con nhà họ Vương cũng theo ta trồng rau. Đất gần thành lại gần quan đạo, không lo thiếu người mua, thu nhập cũng khá.
Ta còn nuôi một đàn c.h.ó nhỏ, đặt tên là Tiểu Hắc. Đàn c.h.ó này giữ nhà rất giỏi, lội sông bắt cá, lên núi đuổi thỏ đều là tay cừ khôi.
Một đêm tối trời, Tiểu Hắc cứ sủa inh ỏi bên ngoài.
Ta mặc áo ra ngoài xem thử, thấy một bóng đen cao lớn đứng lặng lẽ ở cửa viện.
“Ai đó?” Ta hỏi.
Bóng đen chỉ đứng yên, không có động tĩnh gì.
“Là người hay ma?”
Người trước cổng vẫn không nhúc nhích.
Tiếng của ta làm Tiết di tỉnh dậy.
Tiết di khoác áo, đi ra xem, ánh mắt nhìn chăm chú: “Thụy nhi, là con sao?”
Ta: “?”
Nhìn lại bóng đen cao lớn nơi cánh cửa, hắn đã đẩy cửa bước vào.
Lũ Tiểu Hắc bày thế sẵn sàng tấn công dưới đất, ta khẽ gọi một tiếng, chúng lập tức chạy đến bên chân ta, ngoan ngoãn nằm phục xuống như những con mèo con.
Người đứng ở cửa khoác một bộ y phục đen, thân hình cao lớn, dáng vẻ phong trần mệt mỏi. Hắn bước vào sân, chậm rãi tiến lại gần.
Khi khuôn mặt ấy dần hiện rõ, hắn bất ngờ quỳ phịch xuống giữa sân.
Trong ký ức, bóng dáng người từng lạnh lùng đe dọa ta, rằng nếu không nghe lời sẽ lấy mạng ta, dần dần chồng lên với hình ảnh trước mắt. Tim ta đập rộn ràng.
Tiết di đã không kìm nổi xúc động, loạng choạng bước xuống bậc thềm, chạy đến.
“Thụy nhi, cuối cùng con đã trở về.”
“Mẫu thân! Hài nhi bất hiếu.” Tiết Thụy dập đầu ba lần ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giang-tuyet/chuong-7.html.]
Tiết di òa khóc, nghẹn ngào: “Về được là tốt rồi, về được là tốt rồi.”
“Mẫu thân! Con đã khiến người lo lắng.”
“Ta chỉ sợ thân thể này không chờ được ngày gặp lại con.”
Khung cảnh vừa ấm áp vừa xót xa.
Ta ngồi xuống, ôm lấy mấy chú c.h.ó của mình, im lặng không nói gì.
Một khắc sau, trong căn phòng sáng đèn.
Tiết di khẽ chạm vào tay Tiết Thụy, vẻ mặt hiền từ: “Để ta ngắm kỹ con một chút, đen đi, gầy đi rồi.”
Ta nhanh chóng nấu một nồi mì, đập thêm trứng gà, xắt thêm một đĩa ớt xanh trộn dưa leo, rưới lên chút dầu mè thơm phức. Còn có thịt heo muối thái lát cùng vài món dọn lên bàn.
Ta tranh thủ liếc nhìn Tiết Thụy.
Bụi đường được rửa sạch, lộ ra đôi mày kiếm đậm vừa phải, tăng thêm nét anh tuấn. Khi mắt cụp xuống trông dịu dàng yên tĩnh, chỉ cần hơi ngẩng lên đã toát ra vẻ kiên cường lạnh lùng, không thể lay chuyển, khiến người khác khó lòng đối diện.
Trong lúc nói chuyện, hắn ngước mắt nhìn, bình thản quan sát khiến ta cảm thấy không thoải mái.
Bị bắt gặp đang nhìn trộm, ta vội chuyển ánh mắt, đảo nhìn xung quanh.
Một cậu bé cao lớn hơn ta ngồi bên bàn, nhe răng cười hỏi: “Tỷ tỷ, ăn được chưa?”
Ta vội dùng đôi đũa dài gắp cho cậu một tô mì, rưới thêm nước súp rồi đặt trước mặt cậu.
“Ăn đi, đói rồi thì ăn trước đi.”
“Ồ!” Cậu nuốt nước bọt đánh “ực” một cái, cầm bát lên húp một hơi đầy mì.
“Ngon quá! Tiết đại ca, mau đến ăn mì, thơm quá!” Vừa nói vừa húp thêm vài ngụm, bát mì đã cạn sạch.
Tiếng nói làm gián đoạn câu chuyện bên trong, Tiết Thụy đỡ Tiết di ra ngoài.
Ta vội chào đón: “Mau ngồi, chỉ có món mì đơn giản, đi đường mệt rồi, chắc cũng đói bụng chứ?”
Tiết Thụy lần đầu nhìn thẳng vào ta, rồi trịnh trọng nói lời cảm tạ: “Đa tạ cô nương, nhờ có cô chăm sóc mẫu thân ta, người mới được khỏe mạnh như vậy. Ta nên hành đại lễ tạ ơn.”
Nói rồi hắn định chắp tay lùi lại, ta nhanh chóng giữ lấy cánh tay hắn.
“Không cần đâu, đây là việc ta nên làm. Nếu muốn cảm ơn, thì ăn thêm hai bát mì là được rồi.”
Tiết di cũng cười bảo: “Người một nhà không cần khách sáo, cảm ơn suông thì không đủ đâu, cứ ăn trước đã.”
Cuối cùng, Tiết Thụy ngồi xuống.
Ta âm thầm thở phào, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.
Cậu lính theo Tiết Thụy về nhà tên là Tiểu Lục, nghe nói phụ mẫu cậu mất sớm, mười tuổi đã theo các huynh trưởng ra trận, chiến trường nguy hiểm, các huynh trưởng lần lượt bỏ mình, chỉ có cậu may mắn nhờ Tiết Thụy cứu giúp mà sống sót.
Từ đó cậu theo Tiết Thụy, trở thành thân binh của hắn.