Giang Tuyết - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-07 11:07:47
Lượt xem: 746
Về phần Tiết Thụy, vì lanh lợi, ban đầu làm trinh sát, dò xét tình hình quân địch, khổ cực không ít, nay đang làm Tổng binh dưới quyền một vị Tướng quân.
Lần này cũng là công vụ, hắn cố ý xin nghỉ vài ngày để về nhà, sau đó còn phải vội vã lên đường ngay trong đêm để theo kịp đội quân.
Trong lúc trò chuyện, Tiết Thụy đã ăn vài bát mì, các món nhỏ trên bàn cũng bị hắn và Tiểu Lục dọn sạch.
Nghe hắn nói còn phải tiếp tục lên đường, nước mắt Tiết di không kìm được mà rơi xuống
Ta nhẹ vỗ vào lưng Tiết di, an ủi bà.
“Tiết di, chẳng phải người luôn dạy con rằng nam nhi chí tại bốn phương sao? Sao bây giờ người lại rơi nước mắt?”
“Là ta tham lam quá thôi, giờ được thấy con quay về đã là mãn nguyện lắm rồi,” Tiết di nói.
Tiết Thụy nhìn quanh từng góc trong nhà, ngắm căn nhà mới sửa sang, các vật dụng trong nhà, bàn tay dài chạm vào vạt áo của Tiết di, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi ta.
“Không ngờ ngày đó, trong lúc bất chợt, ta đã mua cô về, vậy mà cô lại giúp ta được nhiều đến thế. Ta chỉ hy vọng mẫu thân ta còn sống, đó là ước mong lớn nhất của ta, khi ta đứng ở cửa sân lúc nãy, ta còn không dám bước vào.”
“Không ngờ cô quản lý nhà cửa, còn biết làm ruộng, biến cuộc sống nơi này trở nên tốt đến như vậy. Tiết Thụy ta thật chẳng biết lấy gì báo đáp.”
Ta còn chưa kịp nói gì, Tiết di đã lên tiếng trước: “Nếu con thật lòng muốn báo đáp, thì cưới Giang Tuyết làm thê tử đi.”
Ta sửng sốt, Tiết Thụy cũng lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
“Mẫu thân…”
“Con đã đi xa ba năm năm tháng, Giang Tuyết thay con làm tròn đạo hiếu của một người con, ta đã xem nó như con gái ruột rồi. Chiến trường hiểm nguy, gươm đao vô tình, lần này con về, nhưng sau này ai biết liệu con còn có thể trở lại hay không.”
“Con cưới Giang Tuyết, giúp nó thoát khỏi kiếp nô lệ, con thì có thể yên tâm ra đi, còn nó cũng được tự do, không sợ người có ý đồ xấu bám theo.”
Ta lập tức nghĩ đến Tào Văn Kim. Có lẽ vì ta đã thách thức quyền lực của họ, nhà họ Tào vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ, lúc nào cũng chực chờ tìm cách hãm hại ta. Đã lâu ta không dám vào thành, chẳng biết họ đã thôi hay đang âm thầm toan tính gì.
Tiết Thụy nhìn ta một thoáng, gương mặt dường như ửng đỏ: “Chuyện hôn nhân vốn là do phụ mẫu định đoạt, mẫu thân đã quyết thì con nghe theo.”
Ta: “Tiết di…”
Mọi ánh mắt đều dồn về phía ta.
Ta đành lấy hết can đảm nói: “Chuyện này khác hẳn thỏa thuận ban đầu của chúng ta, chẳng phải đã nói là khi Tiết đại ca về sẽ giúp con thoát khỏi thân phận nô tỳ và cho con rời đi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giang-tuyet/chuong-8.html.]
Tiết di kéo ta lại: “Đi gì mà đi? Con không phải muốn lập hộ riêng, còn định tìm người về ở rể hay sao? Chi bằng chọn con trai ta đi. Nó khỏe mạnh, diện mạo không tệ, giờ còn giữ chức vị trong quân ngũ, bổng lộc chắc cũng không ít, gửi cả về cho con.”
“Hơn nữa, con có một phu quân trong quân ngũ bảo hộ, xem ai còn dám nhăm nhe? Lại thêm sau này, con cái sinh ra đều mang họ Giang của con, còn lo lắng gì nữa?”
“Khụ khụ!”
Tiết Thụy khẽ ho, dường như hơi ngượng.
Tiết di quay lại, khẽ chép miệng: “Khụ gì mà khụ? Để ta nói cho con hay, cưới được Tuyết Nhi là phúc của con, đừng có không biết quý trọng.”
Tiết Thụy bất chợt bật cười.
“Mẫu thân, con nào có ý phản đối.”
Tiết di quay lại hỏi ta: “Nghe thấy chưa, nó đồng ý rồi, còn con?”
“Con… con…” Ta nhìn vào ánh mắt đầy kỳ vọng của Tiết di, cùng nét mong đợi thấp thoáng trong mắt Tiết Thụy, mặt đỏ bừng, lúng túng bỏ chạy.
“Để con suy nghĩ đã.”
“Tẩu tẩu ơi, à không, Giang tỷ tỷ, đợi ta với!” Phía sau vang lên tiếng gọi của Tiểu Lục chạy theo.
Đưa ngựa vào chuồng xong, ta gom hết lá rau trong vườn cho những con ngựa mà Tiết Thụy và Tiểu Lục cưỡi về ăn.
Tiểu Lục vỗ vỗ ngựa, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Thật tốt, lúc ở chiến trường cỏ khô còn chẳng đủ ăn, giờ lại được ăn lá rau tươi xanh, thật tuyệt. Ước gì ngày nào đó không còn chiến tranh, mọi người đều được ăn no mặc ấm.”
Ánh nắng chiếu xuống, ta mỉm cười ấm áp.
“Các người chính là đang làm điều đó mà, hiện tại các người chiến đấu cũng là để đem lại hòa bình trong tương lai.”
“Sau khi các huynh trưởng của ta qua đời, ta chỉ biết giec người khác để không bị người khác giec, nhưng đôi khi cũng thấy vô nghĩa. Nhưng nghe Giang tỷ tỷ nói thế, ta chợt thấy ra trận giec giặc lại có ý nghĩa.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Dĩ nhiên là có ý nghĩa rồi. Ngươi thử nghĩ xem, nếu không có những người như ngươi ở tiền tuyến chiến đấu, làm sao ta có thể an tâm trồng rau ở đây, đúng không?”
“Hehe, tỷ nói đúng.” Tiểu Lục cười, rồi chợt quay sang: “Tiết đại ca, huynh đến đây làm gì?”
Ta quay đầu lại, thấy Tiết Thụy đang nhìn ta bằng ánh mắt rực sáng.