Giấy ngắn tình dài - Phần 6
Cập nhật lúc: 2024-06-25 21:04:03
Lượt xem: 2,030
17
“Một chút tôn nghiêm cô cũng không có sao? Sau này cô còn tính ở lại Bắc Kinh hay không!”
Tôi đẩy tay hắn ra, lùi lại một bước: “Anh Chu, bây giờ có thể chưa?”
“Đàm Tiếu?”
“Anh có thể trả lại chiếc đồng hồ của ba tôi được không?”
Tôi vươn tay với hắn, ánh mắt bình tĩnh đến c..hết người.”
Đúng vậy, Bắc Kinh đã sớm không thể ở lại nữa. Tôi cũng không muốn tiếp tục ở lại đây. Tôn nghiêm thể diện đều không quan trọng, sống sót mới là khó khăn nhất.
Chu Vân Sanh nhìn tay tôi.
Trong lòng bàn tay có vết thương loang lổ còn có vết chai sạn. Ánh mắt của hắn dần dần đỏ dữ dội. Môi mím rất chặt, căng thẳng.
“Cho nên, cô mãi mãi nói dối để lừa gạt mọi người, có phải không?”
Tôi không hiểu lắm ý của hắn: “Anh Chu?”
“Lúc trước là cô mặt dày mày dạn quấn lấy tôi tặng chiếc đồng hồ này, cũng là cô nói đeo lên rồi không thể tháo xuống. Bây giờ cô lại muốn đòi, sao thế, trái đất phải xoay quanh cô sao?”
Chiếc đồng hồ này tuy rằng rất đắt nhưng Chu Vân Sanh tiện tay cũng có thể mua mười cái, không có lý do gì để hắn giữ lại thứ mình ghét. Nguyên nhân sâu xa, có lẽ là oán hận tôi quá sâu, muốn làm tôi khó xử mà thôi.”
“Anh Chu, nếu như anh quá tức giận vì chuyện mấy năm qua, tôi cũng có thể xin lỗi anh giống như vừa rồi.”
“Đàm Tiếu!”
Chu Vân Sanh giống như đột nhiên mất bình tĩnh: “Cô nghe không hiểu tiếng người sao? Dựa vào cái gì cô nói yêu là yêu, nói không yêu là không yêu? Cô bây giờ có tư cách gì đi theo Chu Vân Sanh tôi chứ? Cô thấy đó, tôi sẽ đính hôn với Tống Tiểu Chi và kết hôn với cô ấy. Đến lúc đó, Đàm Tiếu, cho dù cô hối hận cũng đã muộn!”
Nhưng tại sao tôi phải hối hận?
Người nghe không hiểu tiếng người chính là hắn phải không?
Ta đã sớm buông tha cho hắn, không cần hắn nữa. Không phải lạt mềm buộc chặt, cũng không phải bởi vì giận dỗi mà làm như vậy. Mà là thật sự buông xuống, tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.
“Anh Chu, anh lo lắng nhiều rồi, tôi chỉ chân thành chúc hai người trăm năm hòa hợp.”
Chu Vân Sanh bỗng nhiên cười khẩy. Hắn tháo đồng hồ trên cổ tay xuống, buông tay ra, chiếc đồng hồ rơi xuống đất.
“Cầm đồ của cô, cút đi. Đàm Tiếu, đừng để tôi gặp lại cô.”
“Được.” Tôi ngồi xổm xuống, nhặt đồng hồ lên.
Cây kim không nhúc nhích.
Tôi cầm chiếc đồng hồ này, một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Chu Vân Sanh.
“Chu Vân Sanh!”
Giọng tôi rất thấp, nhưng giơ tay tát hắn, lại dùng hết toàn lực. Lòng bàn tay đau như lửa dốt, cả người tôi đều run rẩy.
“Vân Sanh...” Tống Tiểu Chi hoảng hốt gọi khẽ.
Xung quanh cũng vô cùng yên tĩnh.
Tôi thở ra một hơi, cười cười, cẩn thận cất đồng hồ, một giây cũng không dừng lại.
Cho đến khi tôi đi xa.
Phía sau vẫn yên tĩnh không tiếng động.
“Đàm Tiếu không phải là nghiêm túc chứ?”
“Tôi cũng cảm thấy, cô ta thật sự không phải đang diễn trò.”
“Vừa rồi tay của cô ta bị thương rất nhiều.”
“Thật ra ngẫm lại, hình như cô ta cũng chưa từng làm chuyện gì có hại cả. Chỉ là quá thích Vân Sanh mà thôi.”
“Chúng ta... có phải hơi quá đáng không?”
Mấy người bạn theo bản năng nhìn về phía Chu Vân Sanh.
Mà đáy mắt hắn dã đỏ ửng khó nhịn.
Hắn sờ sờ khuôn mặt hơi sưng của mình, tầm mắt đuổi theo bóng lưng Đàm Tiếu. Giống như đang mong đợi điều gì đó.
Nhưng khi Đàm Tiếu đi ra khỏi cánh cửa kia. Ánh sáng trong đáy mắt hắn, đột nhiên liền hoàn toàn ảm đạm.
18
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giay-ngan-tinh-dai/phan-6.html.]
Sau khi đưa mẹ đến bệnh viện theo thủ tục điều trị như thường lệ.
Bà cũng rất yên tĩnh nằm ngủ.
Tôi cầm chiếc đồng hồ kia, nghĩ đến chuyện sau khi mẹ tỉnh ngủ nhất định sẽ tìm nó nên tính đi sửa.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, tôi liền nhìn thấy Triệu Tu Tề.
Anh ngồi ở đó, đang cầm di động nhìn nhìn. Nghe được động tĩnh của tôi, mới dừng động tác lại nhìn về phía tôi.
“Vừa rồi tôi đã nói chuyện với bác sĩ. Bệnh của mẹ em, nếu như điều trị đúng phác đồ, sẽ từ từ chuyển biến tốt đẹp.”
Tôi rũ mắt: “Tôi biết, nhưng hiện tại chúng tôi không có nhiều tiền như vậy.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Chuyện tiền nong tôi có thể giúp em.”
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, “Nhưng Triệu Tu Tề, tôi căn bản không có năng lực hoàn trả...”
“Dù sao cũng đã nợ, nợ mười vạn là nợ, nợ một trăm vạn cũng là nợ.” Triệu Tu Tề đứng dậy đi tới trước mặt tôi: “Đi ăn chút gì đi.”
Nó có giống nhau đâu. Mười vạn tôi cố gắng còn có thể trả lại, một trăm vạn, tôi thật sự không dám nghĩ.
“Nhưng Triệu Tu Tề, nợ quá nhiều, tôi thật sự không thể...”
“Vậy từ từ trả, không vội.”
“Nhưng mà...”
Trong lòng tôi nhẩm tính, nợ mười vạn phải năm lần, một trăm vạn là năm mươi lần. Không dám nghĩ tôi và Triệu Tu Tề sẽ ngủ với nhau nhiều lần như vậy.
“Không có nhưng mà gì cả, Đàm Tiếu, hiện tại tôi là chủ nợ.”
Được rồi, tôi chỉ có thể câm miệng.
Triệu Tu Tề dẫn tôi đi ăn cơm, anh tạm thời có việc, bảo tài xế đưa tôi đi sửa đồng hồ.
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, thoạt nhìn tâm tình của Triệu Tu Tề không tốt lắm, thái độ đối với tôi lạnh lùng hơn. Mà mấy ngày sau đó, chúng tôi cũng không gặp mặt.
Mẹ tôi được đưa vào bệnh viện và bắt đầu được điều trị một cách có hệ thống và nghiêm ngặt. Tôi cũng không để cho mình nhàn rỗi, tiếp tục bận rộn làm công hằng ngày. Chỉ là ngẫu nhiên nghe nói, hôn lễ của Chu Vân Sanh và Tống Tiểu Chi bị hoãn lại, còn hoãn tới khi nào, không ai biết.
Mấy ngày nay Triệu Tu Tề trở về Hồng Kông.
Anh kiếm tiền ở Hồng Kông, sự nghiệp gần như đều ở bên đó.
Ở Bắc Kinh chỉ đang phát triển lên hạng mục mới, cho nên vài ngày trước anh mới về bên này.
Ngôi nhà tôi thuê lúc trước đã bị Triệu Tu Tề trả lại. Mấy ngày nay tôi đều ở trong nhà của anh ở Bắc Kinh. Vòng giao tiếp và cuộc sống của anh dường như đều rất sạch sẽ đơn giản.
Vì điều này, tôi thực sự đã có được khoảng thời gian thanh tịnh bình thản nhất trong hai tháng này.
Làm việc đến 11 giờ tan tầm. Trên đường về tôi đã mua một cái sandwich rẻ nhất để nhét vào bụng. Mệt mỏi nên vừa vào cửa liền ném mình lên sô pha, không chú ý trong phòng có một ngọn đèn sáng.
Triệu Tu Tề đang say khướt, tựa vào sô pha đơn. Đến khi tôi nhận ra điều gì đó không đúng, Triệu Tu Tề đã lảo đảo đứng dậy đi tới trước mặt tôi.
“Đàm Tiếu.”
Anh đá nhẹ bắp chân tôi, đôi mắt say mờ mờ nhìn tôi: “Anh có nên phạt em hay không?”
“Phạt cái gì?”
Tôi không hiểu ra sao, nhìn người đàn ông trước mặt. Triệu Tu Tề cúi người, mùi rượu nhàn nhạt trong nháy mắt vây quanh tôi.
“Một cú điện thoại, tin nhắn, cũng không có. Em còn nhớ anh là chủ nợ của em không?”
Triệu Tu Tề lại đá nhẹ vào làn váy của tôi: “Đàm Tiếu, đêm nay anh phải trừng phạt thể xác* em.”
*(体罚)
Tôi hơi kinh ngạc: “Trừng phạt thể xác? Phạt thể xác gì?”
Từ nhỏ đến lớn hai chữ này chưa từng phát sinh trên người tôi.
Bố mẹ thương tôi, giáo viên ở trường học lại càng không.
Chỉ có vài ngày trước, gặp phải những tên đàn ông ghê tởm kia.
“Đối với các bậc phụ huynh người Trung Quốc truyền thống, dạy dỗ những đứa trẻ hư hỏng không vâng lời chỉ có thể dùng một chiêu.” Triệu Tu Tề vươn tay, nhẹ nhàng nắm cằm tôi.
Anh hôn tôi, lúc đầu rất nhẹ, sau đó dần dần tăng thêm lực.
Tôi bị hôn đến choáng váng thiếu dưỡng khí, người này mới chậm rãi nói: “Chiêu này chính là, giáo dục cẩu bổng.”
**(giáo dục bằng gậy, rất là hình tượng ha)