Giấy ngắn tình dài - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-06-25 21:04:23
Lượt xem: 1,622
19
Tôi quá ngốc, nghe không hiểu lời nói của anh. Mở miệng liền trả lời một câu: “Triệu Tu Tề, anh không thể đánh người. Cho dù có tức giận, cũng không thể đánh tôi...”
“Đồ ngốc.” Triệu Tu Tề bỗng nhiên nở nụ cười.
Anh rất ít khi cười thoải mái như vậy. Cho dù là thời niên thiếu, anh cũng là loại người tâm tình ổn định nói năng thận trọng. Hiện tại, chúng tôi đều trưởng thành, anh càng thành thục ổn trọng hơn.
Tôi hầu như không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc trôi nổi nào trên khuôn mặt anh. Nhưng bây giờ mặt mày anh cười giãn ra.
Những vầng sáng mờ nhạt đó chiếu vào mắt anh. Đó là một cảm giác nhẹ nhàng và êm ái.
Tôi lại nhìn đến ngây dại. Thì ra anh cười rộ lên là như vậy. Tôi thậm chí chỉ có thể nghĩ đến từ kinh diễm* từ để hình dung.
*(Kinh ngạc vì quá đẹp)
Triệu Tu Tề kéo cà vạt, lại cúi đầu hôn tôi: “Đàm Tiếu, em là đồ ngốc.”
“Đúng vậy, tôi rất ngốc, anh không cần nhắc nhở tôi nữa.”
Tôi rũ mắt, tránh ánh mắt dịu dàng của anh, không muốn mình lại trầm luân trong đó.
Nhưng Triệu Tu Tề lại bế tôi lên: “Chúng ta lên giường, để anh dạy cho em một bài học. Giáo dục cẩu bổng không phải chỉ có một cách...... Tiếu Tiếu.”
Khi thân thể bay lên không trung, tôi sợ tới mức ôm chặt cổ anh.
Bước chân của anh hơi lảo đảo.
“Triệu Tu Tề, anh đừng làm tôi ngã...”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Ai, anh thật nặng, đừng đè tôi.”
“Tóc của tôi, Triệu Tu Tề!”
Sau một trận binh hoang mã loạn, Triệu Tu Tề nắm lấy tay tôi trong ánh sáng mờ ảo, cố định trên đỉnh đầu.
“Đàm Tiếu.”
“Gì.”
“Lát nữa đau, không được khóc. Anh vẫn còn tức giận, sẽ không nương tay với em.”
“Anh không được đánh tôi...”
“Ồ, không đánh em, em sẽ thích.”
Tôi rất thích. Dù sao lần này cũng không đau như lần trước. Hơn nữa, anh dường như đặc biệt chú ý cảm giác trải nghiệm của tôi.
Đến cuối cùng thậm chí còn đặc biệt mạnh mẽ buộc tôi chờ anh, cùg anh leo dốc. ????????????
Kết thúc thật lâu, tôi vẫn còn ở trong lòng anh, mềm nhũn không muốn động.
Cho tới giờ phút này, trong đầu mới dần dần suy nghĩ cẩn thận. Cái mà người này gọi là giáo dục cẩu bổng, thật sự là cực kỳ xấu hổ!
20
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, Triệu Tu Tề vẫn chưa đi.
“Trong khoảng thời gian này đừng đi làm thêm nữa.”
“Vì sao?”
“Trước kia không phải em từng làm việc ở công ty của ba mình sao?”
Tôi bật cười: “Đúng là đã làm, nhưng anh cảm thấy, khi đó tôi ở công ty có thể làm gì?”
Cùng lắm thì ba tôi chỉ muốn giữ chân tôi để tôi làm chút chuyện chính sự. Dù sao tôi cùng là đứa con gái duy nhất của ông, tương lai nhà họ Đàm đều giao cho tôi, tôi cũng không thể cái gì cũng không biết.
Nhưng hiện tại, cái gì cũng không có, cho nên cũng không cần thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giay-ngan-tinh-dai/phan-7.html.]
"Em có thể xử lý một số công việc hàng ngày."
Cái này cũng đúng.
Dù sao lúc trước tôi cũng nghiêm túc thực tập hai tháng.
“Trước hết em hãy ở bên cạnh anh làm việc.”
“Vì sao?”
“Không có lý do gì cả, xem như trả nợ.”
Lý do này khiến tôi không có cách nào từ chối. Người mắc nợ không có quyền lựa chọn.
“Em chuẩn bị một chút, ngày mai cùng anh đi làm.”
Triệu Tu Tề nhìn tôi ngơ ngác ngồi trên giường, tóc rối bù.
Anh lại đi tới, đưa tay sửa tóc giúp tôi: “Đàm Tiếu, có chuyện này anh muốn nói rõ với em.”
“Chuyện gì?”
“Cho dù nói như thế nào, hiện tại em là người của anh.”
Ánh mắt Triệu Tu Tề không hiểu sao hơi lạnh lẽo: “Nếu bị người ta bắt nạt, sẽ làm mất mặt Triệu Tu Tề anh, nhớ kỹ chưa?”
“Không có bị người ta bắt nạt...”
“Bị người ta làm nhục và đánh còn bảo là không bị bắt nạt sao?”
Tôi chỉ cảm thấy mũi đột nhiên cay, trong nháy mắt nước mắt liền trào ra. Thì ra anh đều biết. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến anh đâu. Cho dù tôi bị làm nhục, bị đánh, anh cũng nên cảm thấy hả giận mới đúng.
“Chỉ có anh mới có quyền bắt nạt em thôi.”
Triệu Tu Tề rũ mắt giúp tôi lau nước mắt. Nhưng nước mắt của tôi lại không thể ngừng rơi.
Đến cuối cùng, anh bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Nói em mấy câu em đã khóc thành như vậy rồi.”
Tôi không nói lời nào, nước mắt vẫn rơi không ngừng.
“Được rồi, anh không bắt nạt em, Đàm Tiếu, chuyện trước kia của chúng ta, xí xoá.”
Anh nâng mặt tôi lên, nụ hôn nóng ẩm rơi vào đuôi mắt tôi.
“Đừng khóc, được không.”
21
Xí xoá?
Tôi biết Triệu Tu Tề là quân tử nói được làm được. Nhưng anh có thể bỏ qua chuyện cũ còn tôi thì lại thấy thẹn với lương tâm.
Có lẽ cả đời này, tôi sẽ không quên được. Lúc ấy vì Chu Vân Sanh, bởi vì muốn dỗ hắn vui vẻ, tôi đã đọc thư tình của Triệu Tu Tề một lần trước mặt giáo viên và sinh viên toàn trường.
Mà bức thư tình kia, là tôi buộc Triệu Tu Tề viết theo ý muốn của mình.
Lần đầu tiên anh thổ lộ với tôi, tôi đã từ chối. Sau đó, dưới sự xúi giục của bạn bè Chu Vân Sanh, tôi cố ý tìm Triệu Tu Tề, nói với anh chỉ cần anh nghiêm túc viết cho tôi một bức thư tình, tôi sẽ cân nhắc đồng ý với anh.
Bức thư tình kia cơ bản đều là tôi đọc ra, Triệu Tu Tề viết lại. Trong thư, tôi để anh tự hạ thấp bản thân mình đến cực hạn. Thậm chí còn viết ra câu “Tiếu Tiếu, chỉ cần có thể ở bên em, cho dù làm chó con của em anh cũng nguyện ý.”
Lúc tôi đọc bức thư tình này trên đài phát thanh, chàng thiếu niên Triệu Tu Tề đứng giữa ngàn vạn ánh mắt khác thường, sắc mặt trắng bệch.
Còn tôi, ngay từ đầu tôi còn vẫn cười vang với bọn Chu Vân Sanh. Đến cuối cùng cũng không cười nổi nữa.
Tôi còn nhớ rõ lần cuối Triệu Tu Tề nhìn tôi. Không có căm hận, chỉ có bình tĩnh, khó chịu như biển sâu.
Thật ra lúc ấy tôi đã hối hận. Nhưng lòng tự trọng buồn cười kia quấy phá, cho nên đến cuối cùng tôi cũng không thể nói với anh một tiếng xin lỗi.