Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GIÚP VIỆC MUỐN TRỞ THÀNH MẸ KẾ CỦA TÔI - CHƯƠNG 10

Cập nhật lúc: 2024-11-06 17:07:20
Lượt xem: 1,381

10

 

Tôi mặt lạnh nói giọng mỉa mai, chẳng ngại chia sẻ tất cả những gì tôi biết: “Tôi còn báo cáo lên huyện về ngôi nhà xây trái phép của các người. Hàng xóm của ông không ưa việc nhà ông làm giàu mà chẳng giúp đỡ họ, họ đã cung cấp cho tôi rất nhiều bằng chứng.”

 

Ông ta hoảng loạn: “Không thể nào, mày lừa tao… họ chẳng nói gì với tao cả.”

 

Tôi cười nhạt.

 

“Ông tự xây một ngôi nhà, và mọi người đều nghĩ ông sẽ để lại cho một đứa cháu trai nào đó… vì dẫu sao… ông đâu có con trai… Tôi lừa họ rằng… chỉ cần không làm loạn, sau này tôi sẽ xây cho mỗi người một căn, và họ cũng tin… nên không dám gọi điện giục ông…”

 

Ông rõ ràng không tin vào lời này, vô thức lắc đầu. Trong đầu ông ta chắc hẳn đang nghĩ đến việc anh chị em ông làm sao có thể vì mấy vạn tệ mà phản bội ông như thế.

 

Tôi không cần ông phải nói, cũng biết rõ ông ta đang nghĩ gì.

 

Thật đáng tiếc... Bản chất của Lý Thịnh đã mục nát đến thế rồi, anh chị em của ông ta thì có thể thế nào đây?

 

Tôi nhớ lại lần về quê ông ta hồi nhỏ. Vài đứa em họ của ông ta xé rách váy của tôi, rồi mắng mẹ tôi ngay trước mặt. Chúng chế giễu rằng nhà họ Trần không có con trai, nên tất cả tài sản sẽ thuộc về con trai nhà họ Lý.

 

Tức giận quá, tôi đ.ấ.m vỡ mũi hai đứa.

 

Bà già mà ai cũng gọi là “Bà nội” lập tức vớ lấy cây chọc lửa, không hỏi rõ đầu đuôi mà đánh tôi một trận.

 

Nơi đó, về thì chỉ thấy xui xẻo.

 

Lý Thịnh đột nhiên thở dốc một cách kịch liệt, nhưng vẫn không cam tâm: “Tại sao! Cô biết hài cốt của mẹ cô…”

 

Tại sao còn đến tìm tôi, còn giả vờ... bị tôi điều khiển.

 

Tôi nhặt khung ảnh cạnh giường lên. Trước đây, chỗ này là ảnh cưới của họ, nhưng từ khi mẹ tôi qua đời, Lý Thịnh đã thay bằng ảnh chân dung của ông ta .

 

Tôi thấy xui xẻo, liền đặt xuống, rồi nhếch mép cười nói với ông ta : “Bởi vì nỗi đau khổ của ông... chính là niềm vui của tôi đó~”

 

Hắn nhìn tôi khó hiểu.

 

Tôi quay đầu, nói với người phụ nữ đứng ở cửa từ nãy đến giờ:

 

“Cô Hứa, cảm ơn cô đã vất vả rồi.”

 

Cô ấy đỏ hoe mắt, lắc đầu, định nói gì đó nhưng cuối cùng nuốt xuống, “Đoá Đoá, giúp được cháu là tốt rồi.”

 

Ba tôi nhìn cảnh này, mắt trợn lên giận dữ, nghiến răng ken két: “Các người... các người...”

 

Hắn dường như nghĩ đến gì đó, chỉ vào bụng của cô Hứa: “Đứa bé... đứa bé…”

 

Tôi liếc ông ta một cái: “Giả đấy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giup-viec-muon-tro-thanh-me-ke-cua-toi/chuong-10.html.]

“Thật là vất vả cho cô Hứa, còn phải cùng ông vào viện đóng kịch. Chẳng hiểu nghĩ gì mà còn tưởng mình có thể có con sao?”

 

Tôi nhổ vào mặt ông ta .

 

Hắn đỏ bừng cả mặt, suýt nữa không thở nổi: “Cô... đồ bất hiếu!”

 

“Khi tôi và mẹ cô kết hôn, ông ngoại cô đã luôn khống chế tôi. Phải đến khi ông ấy c//hế//t tôi mới nhẹ nhõm được chút. Vậy mà cô... cô điên thật rồi, sao dám đối xử với tôi thế này!”

 

Tôi cúi xuống cạnh xe lăn của ông ta , thì thầm vào tai ông ta , “Có vẻ chỉ bẻ gãy chân thôi là chưa đủ.”

 

Hắn hít một hơi lạnh.

 

“Chân tôi?”

 

Tôi nhếch môi, ấn mạnh ngón tay xuống đùi không còn cảm giác của ông ta .

 

Tôi nói nhẹ nhàng: “Đúng vậy, chính xác là như ông nghĩ đấy. Tôi muốn mỗi ngày ông đều sống trong hối hận, ông tưởng tôi chỉ nói chơi thôi sao?”

 

Hắn mất hết bình tĩnh, chửi mắng tôi: “Cô và mẹ cô đều như nhau, đồ tâm thần!”

 

“Cô dám làm tổn thương cha mình, không sợ trời phạt sao?”

 

Tôi lạnh lùng nói: “Ông không sợ mình không có con trai, thì tôi sợ gì?”

 

Câu này khiến ông ta hoàn toàn sụp đổ.

 

Một người đàn ông cao quý như ông ta , thế mà lại không có con trai.

 

Thân ông ta đổ ngược ra sau, co giật toàn thân.

 

Cô Hứa bước lên lo lắng hỏi: “Đoá Đoá, không sao chứ?”

 

Tôi chỉnh lại ống tay áo: “Gọi cấp cứu đi.”

 

Y như tôi dự đoán, có lẽ là đột quỵ thôi.

 

Bác sĩ nói nếu trị liệu phục hồi chức năng, khả năng cao có thể quay lại cuộc sống bình thường.

 

Tôi không chút biểu cảm, hồ hởi hét lên: “Bác sĩ thật là đại ân nhân, tình trạng của cha tôi như vậy, giữ được mạng là tốt rồi.”

 

Bác sĩ tỏ ra nghi hoặc, định nói gì đó nhưng một bác sĩ khác nói gì đó với ông ta, cuối cùng ông ta chỉ lắc đầu tiếc nuối.

 

Lý Thịnh làm sao có thể c//hế//t dễ dàng như thế?

 

Hắn phải nằm trên giường, suốt quãng đời còn lại, mỗi ngày đều phải hối hận về những hành động thú tính trước kia của mình.

 

Loading...