GIÚP VIỆC MUỐN TRỞ THÀNH MẸ KẾ CỦA TÔI - CHƯƠNG 11 (HẾT)
Cập nhật lúc: 2024-11-06 17:11:05
Lượt xem: 922
Phiên ngoại
Tôi và cô Hứa cùng bước vào một phòng bệnh khác.
Trên giường bệnh là một cô bé nhìn như 12 tuổi, nhưng thực tế đã 15. Hai má hóp lại, gầy trơ xương, tuy nhiên tình trạng hiện tại đã khá hơn nhiều so với một tháng trước.
Tôi hỏi: "Tình hình hồi phục của Tinh Tinh sau phẫu thuật thế nào rồi?"
Cô Hứa cẩn thận đắp chăn cho con bé: "Đã ở phòng thường được một tháng rồi, bác sĩ nói không có phản ứng đào thải, tình trạng tốt."
Tôi và cô Hứa quen nhau cách đây một năm.
Bộ quần áo cô mặc đã ngả màu vàng, chiếc ba lô nặng oằn cả người, cánh tay gầy gò đeo túi vải, bên cạnh là một cô bé nhìn như suy dinh dưỡng, dáng vẻ vô cùng lôi thôi.
Cô Hứa có nét giống mẹ tôi hồi trẻ đến năm phần, khiến tôi mỗi lần gặp lại bất giác nhìn chăm chú vào cô ấy.
Lần sau gặp lại, cô Hứa đã làm vệ sinh tại công ty tôi, hình như cô ấy nhận ra tôi, cười và gật đầu chào.
Hôm Thất Tịch khi đang hẹn hò với Tề Đại, trên đường về tôi đi ngang qua Công viên Nhân Dân. Cô ấy gánh hoa trên vai, cô bé đi bên cạnh, giọng trong trẻo như chim hoàng yến, giúp cô ấy rao bán hoa hồng.
Đến Giáng Sinh, giỏ hoa biến thành giỏ táo, cô bé bên cạnh đã cạo trọc đầu, cô Hứa vừa khóc vừa bán táo.
Nghe người xung quanh nói rằng con bé đã lén trốn khỏi bệnh viện, làm cô Hứa sợ đến phát khiếp.
Tôi giả vờ mua táo, khi đi ngang qua, nghe cô bé nói: “Mẹ ơi, con không thích mùi bệnh viện.”
Cô ấy đột nhiên bật khóc nức nở.
Về nhà, tôi kể chuyện này cho Tề Đại nghe.
Anh ấy bảo tôi đang nhớ mẹ.
Tôi mở cuốn nhật ký mẹ viết năm bà phát bệnh.
Lúc đó, mẹ chìm đắm trong thế giới riêng của mình, lúc tỉnh táo mới ghi nhật ký, mà phần lớn trang viết vẫn là về Lý Thịnh.
Tôi xuất hiện rất ít trong những trang ấy, liên quan đến tôi chẳng qua chỉ là: “Tại sao tôi không phải là con trai?” “Tại sao Lý Thịnh lại ngoại tình?” “Có phải vì tôi không đủ đẹp, không đủ đảm đang?” “Hay chỉ vì tôi là con gái?”
Những dòng chữ hỗn loạn, ý tứ rời rạc.
Một ngày trước khi mẹ qua đời, bà viết trong nhật ký: "Nếu tôi c//hế//t đi, liệu anh ấy có hối hận?"
Tôi hận bà.
Hận bà chỉ có Lý Thịnh trong thế giới của mình, hận bà... có lẽ không yêu tôi như tôi từng tưởng?
Tình yêu của bà đều dành cho Lý Thịnh, còn đối với tôi chỉ là sự tàn nhẫn.
Nói là vì muốn giúp tôi ngày hôm ấy, chi bằng nói bà muốn trước mặt Lý Thịnh diễn một cái c//hế//t rực rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giup-viec-muon-tro-thanh-me-ke-cua-toi/chuong-11-het.html.]
Đó là tình yêu sao?
Vậy tình yêu của Hứa Lệ là gì?
Con gái chưa đến tuổi thành niên lại mắc bệnh, người đàn ông không chịu nổi mà bỏ đi, tất cả gánh nặng cuộc đời đổ hết lên vai cô ấy.
Chỉ tình yêu thôi thì có đủ không?
...
Mẹ tôi và Hứa Lệ, rốt cuộc vẫn không giống nhau.
Mẹ tôi là người tinh tế, dịu dàng, yếu đuối.
Hứa Lệ lại bươn chải, kiên cường, không khuất phục.
Tôi sẽ không bỏ rơi con, dù con có bệnh nặng, tôi cũng sẽ gánh hành lý, đưa con đi tìm bác sĩ giỏi nhất.
Nếu không thể chữa khỏi cho con, khi con đau khổ tôi sẽ khóc cùng con, khi con buồn tôi sẽ an ủi con.
Mỗi giây con mở mắt, đều sẽ thấy tôi ở bên.
Vậy nên, đừng sợ, chúng ta cùng nhau chống lại nghịch cảnh.
Nhưng xin con, đừng bỏ cuộc.
Vì con, và vì cả tôi.
Tôi thích sự sống mãnh liệt trong cô Hứa, cô cho tôi thấy rằng tình yêu trên đời này không hề mỏng manh, rẻ mạt.
Dù vận mệnh cứ nhắm vào người khổ đau mà giáng họa, họ vẫn giơ d.a.o chống lại số phận.
Rồi hô vang: “Đến đây, hãy lật đổ cái thế giới chó má này!”
Tôi đặt chiếc thẻ năm trăm ngàn vào bàn tay chai sần của cô ấy.
Cô ấy run rẩy không dám nhận, nhưng cũng không nỡ buông tay.
Cô không dám nhận vì biết có lẽ mình sẽ không trả được.
Nhưng cô cũng biết, nếu buông tay, con gái sẽ không giữ được mạng.
Lòng tốt luôn khiến con người bối rối.
“Nếu cô thấy ngại thì giúp cháu một việc nhé.”
-Kết thúc-