GIÚP VIỆC MUỐN TRỞ THÀNH MẸ KẾ CỦA TÔI - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-11-06 17:06:07
Lượt xem: 489
7
Tôi nhìn dì Hứa và nói: “Dì Hứa, dì cũng là phụ nữ, chắc hẳn dì hiểu được cảm giác này.”
Dì Hứa quay đầu đi, nhưng tôi thấy rõ nước mắt đã lấp lóe nơi khóe mắt bà.
Tôi bình tâm lại, trong ánh nhìn của camera, đôi mắt dõi thẳng về phía Lý Thịnh.
“Ba ơi, bây giờ ba có thể trả lại tro cốt của mẹ cho con được không?”
Mắt tôi đỏ hoe, môi hơi run, nhưng thực ra trong lòng hoàn toàn bình thản.
Chỉ có tôi biết rằng, trước ống kính tôi không thể thể hiện sự lạnh lùng, bởi nếu không, tôi sẽ không thể nhận được sự đồng cảm của công chúng.
Dù có xét xử bằng pháp luật, với một kẻ mặt dày như Lý Thịnh cũng không ảnh hưởng gì, ông ta chẳng bao giờ để tâm.
Tôi cần mượn sức mạnh của truyền thông, sức mạnh của lan truyền, để cho mọi người biết ông ta đã làm gì, bản chất sói lòng lang dạ thú của ông ta. Tôi muốn ông bị chửi rủa ngày đêm, chỉ cần Internet còn tồn tại, ông sẽ mãi bị treo trên cột nhục của kẻ ở rể.
Tất cả mọi người đều bị bài biện hộ của tôi làm cho sốc, những người dễ xúc động thậm chí còn ôm miệng khóc.
“Đúng là cầm thú, không ngờ sự thật lại như vậy.”
“Hèn chi cô ấy không đồng ý bất cứ điều gì ông ta làm, nếu ba tôi mà đối xử với mẹ tôi như thế, tôi đã đ.â.m c//hế//t ông ta rồi.”
“Lão già còn giấu tro cốt ư? Quá mất nhân tính!”
Sự thật bị phơi bày, ba tôi muốn dùng công chúng để xử tôi, nhưng cuối cùng lại tự chuốc lấy quả báo.
Khi rời khỏi tòa, tôi nghe thấy Hứa Lệ vừa khóc vừa than thở, dọa dẫm.
“Hay là bỏ đứa bé đi cho rồi…”
“Đây là đứa con làm ống nghiệm mới có, Lệ Lệ, đây là đứa con cuối cùng của tôi rồi, xin cô giữ nó lại, tôi sẽ nghĩ cách.”
Tôi không bỏ qua ánh mắt căm hờn mà Lý Thịnh nhìn tôi lúc cuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/giup-viec-muon-tro-thanh-me-ke-cua-toi/chuong-7.html.]
—-----
“Vợ ơi, có xe bám theo chúng ta.”
Tôi liếc vào gương chiếu hậu, thấy bốn, năm chiếc xe đen áp sát xung quanh, chặn chúng tôi vào một ngã rẽ.
Khi xe bị chặn từ mọi phía, hơn chục người mặc đồ đen cầm gậy sắt bước xuống, đập vào xe chúng tôi.
“Này cô em, xuống đây, để bọn anh vui vẻ với, tha cho một mạng.”
“Một bà già hơn ba mươi tuổi, có gì mà vui chứ?”
“Đập gãy tay chân nó, quăng vào núi, cho bọn tao kiếm ít tiền.”
“Rồi lấy chứng minh thư của nó đi kết hôn, ha ha ha.”
Tên này một câu, tên kia một câu, bàn bạc về số phận của tôi.
Tôi nhìn quanh, thấy hơn chục gã đàn ông mặc đồ đen, trông dữ tợn nhưng thực ra chỉ có bụng phệ dọa người.
“Ngồi vững vào!”
Tề Đại lập tức nắm chặt dây an toàn.
Tôi đạp mạnh chân ga, mọi người nhảy tránh ra kêu lên “con mẹ nó,” rồi tôi thực hiện một cú drift khiến bọn chúng bị văng ra.
Một vài tên phản ứng nhanh, lập tức lên xe định đối đầu với tôi, tìm cách chặn tôi lại.
Nhưng số tiền ông ngoại tôi để lại cũng không phải giả, chiếc SUV trị giá hàng trăm nghìn thì làm sao mấy chiếc xe con này có thể cản đường?
Từ xa, âm thanh còi xe rít lên, càng lúc càng gần, hóa ra có thêm cả chục chiếc xe.
Tên cầm đầu cười lớn: “Giờ mày quỳ xuống xin ông nội đây đi, tao sẽ tha cho mày, còn giúp mày cầu xin tha mạng, lát nữa bọn khác đến, chúng sẽ gi//ết mày mất.”
Xe từ xa càng lúc càng tiến lại gần, tôi quyết định mở cửa bước xuống xe, Tề Đại cũng xuống, đứng che trước tôi.