Gửi Thê Tử - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-05-30 18:54:10
Lượt xem: 984
Tạ Chấp Niên tiến lại, im lặng ôm chặt ta.
"Xin lỗi."
Ta hiểu rồi.
Người này ngoài miệng thì nói xin lỗi nhưng lần sau vẫn sẽ vi phạm như thế.
Quá mệt mỏi.
Ta thở dài, để Tiểu Thuý vào.
"Ngươi đi thông báo với Thái tử điện hạ, ta đã có gia thất, không thích hợp đơn độc gặp mặt, để hắn đừng đến Bùi phủ tìm ta nữa."
Quay đầu lại.
Ánh mắt Tạ Chấp Niên sáng lấp lánh, nhìn ta chăm chú.
Trái tim ta chợt mềm nhũn.
Ta kéo chàng lại, hôn lên môi chàng, vừa hôn vừa cắn nhẹ.
Chàng im lặng chịu đựng sự quấy nhiễu của ta, một tay nhẹ nhàng xoa eo ta.
"Vẫn còn khó chịu sao?"
"Ừm."
"Vậy thì thôi."
Ta nghiến răng, kéo chàng lại.
"Ai nói thế?"
"Muốn."
"..."
Mệt mỏi và buồn ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
"Tạ Chấp Niên, sắp đến sinh thần của chàng rồi."
"Có muốn gì không?"
Ta hào hứng, đưa tay nâng cằm Tạ Chấp Niên lên.
Cười khẽ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gui-the-tu/chuong-11.html.]
"Mỹ nhân, chàng chỉ cần nói một lời."
"Ta sẽ hái cả mặt trăng trên trời xuống cho chàng."
Người bên cạnh càng ôm ta chặt hơn.
Chàng cong mắt mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tình cảm.
"Không cần, những gì ta có bây giờ đã quá đủ rồi."
"Tuế Tuế, ta không mong cầu gì hơn."
16.
Cho dù Tạ Chấp Niên chẳng mong cầu gì, thì ta vẫn có điều mong cầu.
Ta đã tìm thợ thủ công giỏi nhất kinh thành, đặt làm cho chàng một chiếc khóa trường mệnh, gấp rút hoàn thành đúng vào ngày sinh thần.
Phía sau lặng lẽ xuất hiện một bóng người.
"Tiểu thư, hôm nay Lý Phúc Mãn xuất cung mua sắm, đổi xe ngựa nhiều lần, vòng đường đến một tư gia đứng tên Thái tử."
Từ ngày trọng sinh, ta đã sắp xếp người theo dõi nhất cử nhất động của Lý Phúc Mãn và Mạnh Hàn Chu.
Rình rập bấy lâu, cuối cùng cũng có chút manh mối.
Quả nhiên Mạnh Hàn Chu có liên quan đến Lý Phúc Mãn.
Ta cúi đầu, cẩn thận gói kỹ chiếc khóa trường mệnh.
"Đi. Xem thử Thái tử điện hạ cất giấu bảo bối gì mà đến cả Lý công công cũng thèm muốn."
Tư gia của Mạnh Hàn Chu không xa khu chợ.
Nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường.
Ta nhẹ nhàng nhảy qua tường.
Ngay khi vừa chạm đất.
Phía sau vang lên một giọng nói đầy ý cười.
"Cẩm Tuế, nếu muốn tìm ta, cứ đi cửa chính là được, hà cớ gì phải vất vả trèo tường?"
Ta quay người lại, sắc mặt không đổi.
"Thế à? Ta còn tưởng Thái tử điện hạ thích những trò lén lút thế này cơ!"
"Chỉ là muốn nhập gia tùy tục, làm theo sở thích của ngài thôi."