HÁI QUẢ NGỌT - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-10-28 07:26:28
Lượt xem: 914
(4)
Tôi và Tùy Hoài im lặng suốt cả ngày, ở chung một nhà mà yên tĩnh đến lạ thường.
Buổi tối, anh ấy mặc áo khoác ra ngoài, không lâu sau, điện thoại tôi nhận được tin nhắn:
"Tối nay anh có việc, không ăn cơm ở nhà."
Tôi chỉ liếc nhìn một cái, rồi tắt màn hình.
Cảm giác nghẹt thở khó chịu lại ùa đến.
Tôi đại khái biết là việc gì, dù sao Bùi Trì cũng vừa đăng bài Weibo nói tối nay phải tăng ca.
Họ có thể cùng nhau ra ngoài ăn tối, Tùy Hoài sẽ đợi cô ấy tan làm ở dưới lầu, đến tối...
Tối nay, Tùy Hoài còn về nhà không?
Tôi hít sâu một hơi, cũng cầm chìa khóa ra ngoài.
Mùa đông vẫn chưa qua, không khí lạnh và khô, lá cây đã rụng hết, chỉ là tuyết vẫn chưa rơi.
Tôi đi lang thang vô định, rõ ràng đã đến giờ ăn tối, nhưng tôi vẫn không cảm thấy đói một chút nào.
Tôi nghĩ lung tung, giờ này Tùy Hoài và Bùi Trì đang làm gì nhỉ?
Chắc là vừa ăn tối xong, trước đây tôi và Tùy Hoài ra ngoài ăn, tôi thích ăn lẩu, ăn đồ nướng, nhưng Tùy Hoài luôn tỏ vẻ khinh thường những món ăn nhiều dầu mỡ, cay nóng này.
Nếu đổi lại là Bùi Trì, anh ấy có lẽ sẽ sẵn lòng cùng cô ấy ăn tất cả những gì cô ấy muốn ăn?
Tôi trước đây chưa bao giờ nhìn thấu, kỳ thực tình yêu bao nhiêu năm qua đã biến thành chấp niệm, thành sự cam chịu.
Mỗi khi tôi và Tùy Hoài ở bên nhau, tôi lại nhớ đến Tùy Hoài và Bùi Trì.
Nếu nói Bùi Trì là đóa hồng trong lòng Tùy Hoài, thì cô ấy chính là cái gai đ.â.m sâu vào tim tôi.
Ba năm qua, những cái gai ấy càng đ.â.m càng sâu, cho đến khi tôi hoàn toàn mất cảm giác.
Cứ thế mà đi, tôi đi ngang qua một quán bar, giọng hát của ca sĩ vang ra từ cánh cửa đang mở. Như bị ma xui quỷ khiến, tôi bước vào.
Trong quán bar rất ít người, có lẽ vì còn sớm, ca sĩ ngồi trên sân khấu, ôm đàn guitar cúi đầu chỉnh âm thanh, thỉnh thoảng lại hát vài câu.
Tôi gọi một ly rượu ngọt ở quầy bar, ngồi ở xa, nheo mắt nhìn về phía sân khấu.
Ánh đèn mờ ảo, khiến người ta không nhìn rõ mặt người bên cạnh.
Một ly rượu xuống bụng, mặt tôi đã bắt đầu nóng lên, tôi biết tửu lượng mình không tốt, nên uống xong ly đó liền đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa, trời đã tối hơn, thời tiết cũng lạnh hơn, tôi rùng mình một cái, định lấy điện thoại ra gọi xe, nhưng lục lọi khắp túi cũng không thấy điện thoại đâu.
Lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hai-qua-ngot/chuong-3.html.]
"Quả Quả!"
Tôi giật mình.
Quả Quả là biệt danh của tôi hồi cấp ba, lúc đó mặt tôi tròn, lại hay đỏ ửng, nên các bạn học cấp ba đặt cho tôi biệt danh này.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người đang chạy về phía mình.
Tôi nheo mắt nhìn, từ trang phục mới nhận ra đây chính là chàng ca sĩ vừa ngồi trên sân khấu.
Tôi đứng tại chỗ đợi anh ấy chạy đến, miệng anh ấy thở ra khói trắng, vất vả lắm mới lấy lại được hơi thở, liền đưa điện thoại nhét vào tay tôi.
"Bao nhiêu năm rồi, sao cậu vẫn hậu đậu thế."
Tôi nhìn điện thoại, rồi lại ngẩng đầu nhìn anh ấy, dùng ánh mắt thể hiện sự nghi ngờ.
Anh ấy dường như rất ngạc nhiên, nhướng mày: "Không nhớ tôi à? Tôi là Trình Hàn đây."
Trình Hàn?
Sao tôi có thể quên được chứ.
Bạn cùng bàn thời cấp ba của tôi, thích chơi bóng rổ, thích ngủ nướng, còn thích dụi mắt xin chép bài tập của tôi vào giờ tự học buổi sáng.
Giáo viên luôn nhắm mắt làm ngơ trước hành vi của cậu ấy, dù sao cuộc đời của Trình Hàn, chỉ cần dùng một bài văn "Người cha làm chủ tịch quận của tôi" là có thể miêu tả hết.
Lúc đó, mọi người đều nghĩ cậu ấy sẽ có một cuộc sống suôn sẻ, cho đến năm lớp 12 cậu ấy cãi nhau với gia đình, bỏ nhà ra đi, từ đó bỏ học, biệt tích.
Cậu ấy nhìn vẻ mặt của tôi, mỉm cười.
"Sao nào? Nhớ ra rồi chứ?"
Tôi gật đầu, kéo khăn quàng cổ lên che cằm: "Lâu lắm không gặp, cậu làm việc ở đây à?"
Trình Hàn lắc đầu: "Quán bar của bạn tớ, ca sĩ đột xuất xin nghỉ, nhờ tớ đến giúp."
Tôi gật đầu, nhưng ngay sau đó lại không biết nên nói gì.
Tôi đã từng gặp lại rất nhiều bạn học cũ, họ đều trở nên trưởng thành và ít nói hơn trong quá trình trưởng thành.
Những người anh em từng khoác vai bá cổ nhau đi vệ sinh, đã trở thành những người trẻ tuổi tâng bốc lẫn nhau trên bàn rượu; những người chị em từng lắng nghe tâm sự của nhau lúc nửa đêm, đến khi kết hôn cũng chẳng gửi thiệp mời.
Người ta nói đây là chuyện bình thường, đây chính là trưởng thành.
Và trong cái "bình thường" bị cuốn theo dòng chảy này, dường như chỉ có Trình Hàn vẫn đứng yên tại chỗ.
Cậu ấy khoác vai tôi, nói: "Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà."
Như thể trong nháy mắt, chúng tôi trở về mười năm trước, khi chúng tôi mười sáu tuổi, cậu ấy vừa chơi bóng xong, lười biếng khoác vai tôi đang làm bài tập: "Đi thôi, đi cùng tớ ra tiệm tạp hóa."
Chỉ là tôi khi đó gật đầu đồng ý, còn tôi mười năm sau chỉ có thể cố gắng nghĩ ra lý do để từ chối.