Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HÁI QUẢ NGỌT - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2024-10-28 14:27:43
Lượt xem: 988

Trình Hàn nhìn ra sự do dự của tôi, nụ cười bỗng trở nên ranh mãnh: "Thôi nào, câuuj tự nhìn mặt mình đỏ như gọng vó xem, học sinh ngoan năm nào cũng học hư rồi đấy."

 

Gương mặt vốn đã ửng đỏ vì rượu càng thêm đỏ ửng.

 

Chưa kịp để tôi lên tiếng, Trình Hàn đã lấy ra chùm chìa khóa xe: "Tớ đi lấy xe, cậu đợi ở đây."

 

Không lâu sau, một chiếc Mercedes-Benz dừng ngay trước mắt, Trình Hàn hạ cửa kính xuống, gọi tôi: "Lên xe đi."

 

Có lẽ vì Trình Hàn hiện tại khiến tôi nhớ đến chúng tôi ngày xưa, nên cảm giác căng thẳng của tôi cũng vơi đi phần nào.

Tôi tìm chủ đề để nói chuyện: "Sau đó cậu đi đâu rồi? Năm đó bỏ đi không lời từ biệt."

 

Trình Hàn mím môi: "Không phải cãi nhau với gia đình sao, nên bỏ nhà ra đi một mình lên Bắc Kinh, ký hợp đồng với một công ty, công ty bỏ vốn cho tớ ra nước ngoài học âm nhạc."

 

Tôi "ồ" lên một tiếng: "Công ty đó tốt thật đấy."

 

Ai ngờ Trình Hàn quay đầu nhìn tôi, bật cười.

 

"Trên đời làm gì có miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống chứ, sau này anh mới biết, là mẹ tớ không nỡ để anh chịu khổ, nên đã liên lạc với công ty thu âm đó để sắp xếp."

 

Tôi lại "ồ" lên một tiếng.

 

Trong xe bỗng chốc im lặng.

 

Khi dừng đèn đỏ, xe dừng lại, Trình Hàn đột nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y lái.

 

"Thật ra cũng không hẳn là không từ biệt."

 

Tôi ngẩn người: "Hả?"

 

Trình Hàn đột nhiên nhếch mép cười, để lộ chiếc răng nanh sắc nhọn như răng nanh của loài thú nhỏ.

 

"Tớ đã quay lại Nhất Trung tìm cậu, trèo tường vào đấy, lúc đó lớp em đang học thể dục. Tớ nhìn một cái, rồi đi luôn."

 

Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi chăm chú, khiến tôi cảm thấy hơi bối rối, nhưng cuối cùng, tôi vẫn cho rằng đó là sự lưu luyến của một người bạn tốt.

 

Vì vậy, tôi nói: "Cảm ơn cậu nhé."

 

(5)

 

Xe dừng dưới lầu, tôi bất ngờ phát hiện đèn nhà mình đang sáng.

 

Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy bóng người bên cửa sổ.

 

Trình Hàn xuống xe, thấy tôi ngẩng đầu, anh ấy cũng theo đó nhìn lên.

 

Không biết có phải ánh đèn làm anh ấy chói mắt không, anh ấy nheo mắt lại, như thể thuận miệng hỏi: "Bạn trai cậu à?"

 

Tôi gật đầu đáp "Ừ".

 

Trình Hàn bỗng cười, nói: "Vậy thì phiền phức rồi."

 

Tôi sửng sốt, suy nghĩ chợt trôi về mười năm trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hai-qua-ngot/chuong-4.html.]

 

Lúc đó, có một nam sinh lớp khác theo đuổi tôi rất mãnh liệt, bữa sáng và thư tình được gửi đến đúng giờ mỗi ngày.

 

Kết quả cuối cùng là tất cả chúng đều bị Trình Hàn cướp đi ăn hết hoặc dùng làm giấy nháp.

 

Cậu ấy vừa nhai miếng bánh quẩy đáng lẽ thuộc về tôi, vừa lẩm bẩm: "Thế này thì làm sao bây giờ, nếu cậu mà yêu đương với anh ta, chẳng phải tớ sẽ không có bài tập để chép nữa sao?".

Nuốt miếng bánh quẩy xuống, cậu ấy chép miệng, kết luận: "Cho nên cậu không được phép yêu đương."

 

Tôi quay đầu lại chớp chớp mắt nhìn cậu ấy, nhất thời không hiểu rõ được mối quan hệ tất yếu giữa việc yêu đương và chép bài tập.

 

"Chẳng lẽ sau này tôi yêu đương còn phải được cậu đồng ý sao?"

 

Ai ngờ Trình Hàn lại thôi cười đùa, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy."

 

Giọng điệu của mười năm trước trùng khớp với hình ảnh trước mắt.

 

Tôi nói: "May mà bây giờ không cần phải viết bài tập nữa rồi."

 

Trình Hàn quay đầu lại, nở một nụ cười khó hiểu.

 

"Vậy tớ đi đây."

 

Tôi nói: "Được rồi."

 

Chiếc xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt, tôi thu lại nụ cười trên mặt, lại lần nữa nhìn lên lầu.

 

Tùy Hoài vẫn dựa vào cửa sổ, lông mày nhíu chặt, sau khi nhận ra ánh mắt của tôi thì hơi lùi người về phía sau, kéo rèm cửa lại.

 

Lên lầu, mở cửa, liền ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc.

 

Tùy Hoài đã cai thuốc được nhiều năm rồi, anh ấy từng nói, là vì Bùi Trì không thích. Chỉ là sau khi ở bên tôi thì lại bắt đầu hút thuốc, nhưng chưa bao giờ nồng nặc như bây giờ.

Tùy Hoài ngồi trên ghế sô pha, hai mắt đỏ ngầu, anh ấy nhìn tôi, không nói gì.

 

Tôi đang định bước qua anh ấy vào phòng, Tùy Hoài lại đột nhiên gọi tên tôi.

 

"Lâm Niên Tứ."

 

Tôi quay người lại, nhìn anh ấy với vẻ mặt không cảm xúc.

 

Có lẽ không ngờ tôi lại lạnh nhạt như vậy, những lời Tùy Hoài đã chuẩn bị sẵn như bị mắc kẹt trong cổ họng.

 

Vẻ tức giận trên mặt anh ấy hoàn toàn biến mất vì sự ngẩn người này, anh ấy mở miệng, nói: "... Tối nay em ra ngoài à?"

 

Tôi gật đầu, tay đã nắm lấy tay nắm cửa.

 

Tùy Hoài đứng dậy, có vẻ hơi sốt ruột.

 

"Trước đây em ra ngoài đều nói với anh một tiếng, dù không nói thì cũng sẽ để đèn cho anh."

 

Tôi im lặng một lúc, cuối cùng chậm rãi quay người lại, nhìn thẳng vào mắt anh ấy, nói: "Thật sao? Em còn tưởng anh ở bên Bùi Trì, tối nay sẽ không về cơ."

 

Tùy Hoài không nói gì nữa.

Loading...