HÀO QUANG NỮ CHÍNH - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-04-27 23:24:02
Lượt xem: 1,205
7.
Không có tôi cõng nồi, Nguyễn Ninh Hinh cự tuyệt nói xin lỗi,và vẫn tỏ ra kiêu ngạo trong buổi họp báo.
"Chính họ không có khả năng, thất bại thì liên quan gì đến tôi? Người thực sự giỏi, ngay cả khi không có bản nhạc cũng có thể chơi, nói cho cùng là chính bọn hắn vô dụng."
"Tôi không phải là đã xé hỏng bản nhạc của họ sao? Cùng lắm thì tôi sẽ bồi thường cho họ, nói đi? Cần bao nhiêu tiền? Tôi Nguyễn gia chính là có tiền."
Cô ta dám kiêu ngạo như vậy vì có người giúp cô ta giải quyết vấn đề.
Nhưng đáng tiếc là hiện tại cô ấy vẫn chưa hiểu rõ, những người như chúng tôi, thanh danh so bối cảnh quan trọng hơn.
Tôi, Đời trước thay cô ta cõng nồi , là tấm gương tiêu biểu tiêu cực trong giới.
Khi các bậc phụ huynh dạy dỗ con cái của họ, họ thường nói một câu: "Không nên học theo cái đứa nhỏ không giáo dục ở Nguyễn gia."
Những người lớn không rõ sự tình, từng xem tôi như một điều tồi tệ, coi tôi như một kẻ bị vứt bỏ, và tất cả các buổi tiệc đều cấm tôi tham dự, tôi trở thành trò cười của giới thượng lưu.
Bây giờ, những hậu quả này, Nguyễn Ninh Hinh phải tự chịu.
Tôi may mắn trở về lúc 13 tuổi, vì lúc này Nguyễn Ninh Hinh ngây thơ và ngu ngốc, chỉ quan tâm đến việc tranh giành sự chú ý của đàn ông.
Ngoài ra, cô ta không thấy được điều gì khác, tầm nhìn hạn hẹp.
Cô ta bị mắc kẹt trong sự hạnh phúc của bản thân khi chiến thắng tôi và mẹ, không nhận ra rằng ông nội, người thường mời cô ta đến cũng không còn gọi cô ta nữa.
Nhưng tôi thì khác.
Sống trong căn nhà cũ, tôi đã xua tan đi bóng tối của kiếp trước và ánh sáng của tôi càng sáng hơn.
Tôi đầu tiên là tại cuộc tranh tài dương cầm, sau đó thi cấp trung được xếp cấp mười trong kỳ thi đánh giá.
Giáo viên thậm chí nói rằng tài năng của tôi đã vượt xa cấp độ mười.
Trong một cuộc thi, giáo sư dương cầm nổi tiếng thế giới, Héraup, làm giám khảo, đã mở lời muốn nhận tôi làm học trò, làm cho các phương tiện truyền thông tranh nhau đưa tin, gọi tôi là "cô gái dương cầm thiên tài hiếm có của thế kỷ".
Sau đó, tôi lại giành được huy chương vàng trong cuộc thi toán quốc tế, lại một lần nữa được các phương tiện truyền thông đưa tin rộng rãi.
Ở kiếp này, tôi không còn là con người không giáo dục như mọi người nghĩ, không còn là kẻ mà gia đình Nguyễn coi thường và xem như một kẻ rác rưởi bị vứt bỏ.
Ngược lại, ông nội ngày càng chú trọng vào việc nuôi dưỡng tôi, và theo đúng hướng đó, đối xử với tôi cũng ngày càng tốt, vị thế tự nhiên cũng ngày càng cao hơn.
Nhưng mỗi khi tôi đạt được một danh hiệu, ba lại gọi điện ép tôi nhường danh hiệu cho Nguyễn Ninh Hinh.
Tôi lạnh lùng nghe theo yêu cầu vô lý của ba, nhưng lại chỉ đồng ý vào "thời điểm phù hợp".
Nguyễn Ninh Hinh thì muốn đến gần ông nội để nũng nịu, nhưng tiếc rằng, ông nội chỉ là một vai phụ không quan trọng, không bị ảnh hưởng sâu sắc bởi ánh sáng nữ chính của cô ta.
Sau một thời gian dài không gặp, ông nội càng trở nên tỉnh táo hơn, mỗi lần chỉ cần tìm lý do nào đó để từ chối cô ta, thậm chí không cho cô ta quay lại cũng được.
Vì vậy, trong cuộc đời này, Nguyễn Ninh Hinh chỉ lấy đi tình yêu cha mà tôi tự nguyện từ ba, không chiếm được bất cứ điều gì khác.
Tôi vượt qua những ràng buộc của kiếp trước, cuộc sống trở nên rực rỡ hơn.
Và mẹ tôi cũng từ từ thoát khỏi bóng tối trước đây, quay lại với công việc, nhanh chóng nắm quyền trong một công ty con.
Với tâm hồn say mê công việc, bà ấy dần tìm lại được sự tự tin.
Không còn bị tổn thương tinh thần từ gia đình, không còn tự hủy hoại bản thân, bà ấy hàng ngày kiên trì tập thể dục, chạy bộ, sức khỏe ngày càng tốt hơn.
Tôi bắt đầu thường xuyên đi nước ngoài tham dự buổi biểu diễn, và ở trong nước, tôi bận rộn bởi các khóa học khác nhau, đã lâu rồi không gặp Nguyễn Ninh Hinh.
Tôi và cô ấy, đã không còn trên cùng một con đường nữa.
Chỉ nghe nói rằng cô ấy vẫn tiếp tục những hành động như trước, không chịu đọc sách, không muốn học hành, không cho phép ba gặp mẹ, ngày đêm quấn quýt bên ba, thậm chí phải đi theo ba đi làm, tỏ ra ta đây là chủ ở công ty.
Trước nhân viên nam thì ngọt ngào, trước nhân viên nữ thì luôn căm hận và đối địch.
Tuổi còn nhỏ, cô ấy không biết gì khác, nhưng cô ấy đã học cách lấy lòng nam giới và ghét bỏ nữ giới một cách hoàn hảo.
Nhưng những người trong cuộc lại chỉ thấy cô ấy đáng yêu và ngây thơ.
Tôi không có ý định phá hủy hoặc làm hỏng hình tượng của cô ấy, tôi chỉ cố gắng để bản thân tỏa sáng.
Lần gặp lại cô ấy lần này là trong buổi tiệc sinh nhật khi tôi mười tám tuổi.
Lúc này, gia đình Nguyễn đã trở thành gia đình quyền thế nhất, trong giới thượng lưu, ai cũng muốn kết bạn với họ, thậm chí ông nội cũng muốn tận dụng cơ hội để tìm cho tôi một đối tác phù hợp, vì vậy buổi tiệc sinh nhật của tôi được tổ chức rất hoành tráng.
Ban đầu, đây là buổi tiệc mà ông nội tổ chức cho tôi, một buổi tiệc sinh nhật dành riêng cho tôi.
Nghe tin này, Nguyễn Ninh Hinh tỏ ra không chịu, nghe nói đã khóc lóc trước mặt ba trong vài ngày, ba không thể làm gì khác, chỉ có thể xin ông nội, đổi lại cơ hội cho Nguyễn Ninh Hinh và tôi cùng ăn mừng sinh nhật.
Với điều này, tôi không cảm thấy gì, thậm chí còn có chút kỳ vọng.
Bởi vì sự kiện kia, chính là điều đã xảy ra trong buổi tiệc sinh nhật này.
8.
"Tôi mặc kệ, tôi muốn cái này!"
Nguyễn Ninh Hinh đứng trước chiếc váy của tôi và không chịu rời đi, cô ấy đỏ mắt, không cam lòng lại phẫn nộ, ánh mắt cô nhìn vào tôi như muốn phun lửa.
Tôi rất hiểu cảm xúc của cô ấy, dù sao , những đặc quyền như vậy trước đây đều thuộc về cô ấy, và đó là những thứ mà tôi hoàn toàn không thể chiếm được.
Nhưng bây giờ, cô ấy lại muốn "hạ thấp bản thân" để tranh giành với tôi, tất nhiên là không vui rồi.
Tôi mặt không thay đổi nhìn cô ấy một cái, bình tĩnh khuyên giải:
"Chiếc váy này được làm đặc biệt cho chị, có thể không phù hợp với em."
Nhưng cô ấy không quan tâm đến những điều đó, điều cô ấy muốn, nhất định phải có được, nếu không, cô ta sẽ phá hủy nó, đó mới là bản chất thật của Nguyễn Ninh Hinh.
Mặc dù rõ ràng là ích kỷ, ghen tức và độc ác, lại còn ngu ngốc và xấu xa, nhưng lại được gọi là nữ chính, là một cô bé trong sáng, tâm tư đơn thuần?
Ha, tác giả thật là biết cách mỹ hóa cô ấy.
Sau khi bị tôi từ chối, cô ấy thật sự đã lấy cây kéo và cắt hỏng chiếc váy.
"Tôi không thể mặc, nếu thế thì cô cũng đừng mong mặc được, không được phép mặc đẹp hơn tôi!"
Tôi cúi đầu, che giấu nụ cười nhẹ trên môi:
"Được, kia còn lại để em chọn trước đi."
Tôi thực sự phải cảm ơn cô ấy, dù sao tôi cũng không muốn mặc chiếc váy lòe loẹt đó, hơn nữa tôi không muốn trở thành một sản phẩm được đóng gói bởi chiếc váy lòe loẹt đó.
Nhưng dù sao, tôi cũng không thể chỉ đơn giản buông tha cho việc cô ấy phá hủy chiếc váy đó.
Sau khi xuất hiện trong chiếc váy đơn giản của mình, ông nội có chút không vui, hỏi tôi tại sao không mặc chiếc váy được làm riêng cho mình, tôi vừa đúng biểu hiện ra sự ủy khuất của mình, trong khi đó mẹ "bất đắc dĩ" đã kể lại hành động của Nguyễn Ninh Hinh cho ông nội.
"Ai, con cũng không hiểu, quản gia rõ ràng đã chuẩn bị cho con bé một chiếc váy mà, tại sao lại cố chấp tranh giành với A Trác?"
Cuối cùng bà ấy còn thêm một câu:
"Nhưng mà, hình như là Nguyễn Ninh Hinh bị ba làm hư mất rồi, ai mà có thể kiềm chế nó được chứ..."
Khi ông nội hỏi Nguyễn Ninh Hinh, cô ấy cũng không mảy may thay đổi câu nói khi trình bày với ông nội.
"Ai bảo chị ấy không chịu nhường cho con, nếu chị ấy nhường cho con, thì con cũng sẽ không phá hủy nó đâu."
Cô ấy còn muốn tới gần ông nội để nũng nịu, than phiền rằng ông nội thiên vị.
Đáng tiếc là ánh sáng nữ chính của cô ấy chưa từng tới gần ông nội, với những người đã lâu không gần gũi với cô ấy, có vẻ không có hiệu ứng lắm đâu.
Ít nhất là tôi nhìn thấy rất rõ, ông nội chỉ là vì yến hội sắp bắt đầu nên mới không trách mắng cô ấy.
Tại buổi tiệc, tôi vốn dĩ chính là nhân vật chính, được mọi người mong đợi lên sân khấu biểu diễn một bản nhạc, vì hiện tại tôi đã là một nghệ sĩ piano nổi tiếng trên toàn thế giới, một buổi biểu diễn cá nhân thực sự là khó cầu.
Nhưng Nguyễn Ninh Hinh không bao giờ chấp nhận tôi cướp lấy ánh hào quang của cô ấy, cô ấy nũng nịu để khiến ba tôi phá hỏng cây đàn piano của tôi.
Ồ, tôi nên biết ơn cô ấy hơn thật.
Điều đó giúp tôi hợp lý tránh xa cơ hội lên sân khấu biểu diễn, vì tôi không muốn nghệ thuật mà tôi đang theo đuổi bị coi như một món hàng trưng bày.
Cô ấy còn nhanh hơn tôi, cô ấy mặc áo crop top và váy siêu ngắn, trước mặt mọi người cô ấy nhảy múa những điệu nhảy của nhóm nhạc nữ mới học.
Vặn eo lắc mông, chớp mắt l.i.ế.m môi, thật sự là......không phù hợp với không khí nghiêm túc.
Tôi nhìn ông nội và trưởng bối, quả nhiên, từng người mặt đều đen xì.
Bố không nhận ra, vẫn còn thấp giọng cảnh cáo tôi :
"Con không được lên sân khấu biểu diễn, con là chị, không được cướp lấy danh tiếng của em gái."
Tôi đáp ứng rất nhanh:
"Ngài yên tâm, con tuyệt đối không cạnh tranh với em gái."
Những thứ tôi muốn, không bao giờ nằm trong cùng một phương diện với cô ấy.
Trong giới thượng lưu, mặt mũi được coi trọng nhất.
Dù trong tư tưởng riêng tư thế nào, ở những sự kiện công khai như thế này, mọi người đều mặc quần áo lộng lẫy, ngụy trang hoàn hảo, chó giả dạng người, không ai muốn tiết lộ ra ngoài sự bẩn thỉu và tầm thường trong lòng.
Nhưng tiếc thay, Nguyễn Ninh Hinh đã bị nuông chiều quá mức và không hiểu được những điều này, cô chỉ muốn được chú ý.
Sau khi nhảy xong một vũ điệu, cô ấy còn muốn tiếp tục nhảy, nhưng bị ông nội cưỡng chế sai người đưa đi, và sau đó, cô ta không thể quay trở lại vào bữa tiệc tối.
Với vũ điệu của cô ấy, bữa tiệc tối sau đó trở nên nhạt nhẽo hơn nhiều, sau những lời tâng bốc máy móc, mọi thứ kết thúc một cách tẻ nhạt.
Do bị ông nội mắng một trận, ba tôi uống khá nhiều rượu trong bữa tiệc tối, và khi tan tiệc, ông ấy có vẻ say khướt.
Ông ấy thấy tôi và mẹ tôi nắm tay nhau chuẩn bị rời đi, bước lảo đảo đến đứng trước mặt chúng tôi.
Mẹ tôi mặc chiếc váy đen hở vai, làm nổi bật thêm vóc dáng quyến rũ của bà, mái tóc búi lên và trang điểm hoàn hảo làm tăng thêm vẻ quý phái.
Nhìn thấy vẻ tự tin và tươi cười của mẹ tôi, ông ấy không tự giác mà thần sắc trở nên phức tạp, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười:
"Thư Uyển, Ninh Trác, khi nào hai người chuyển về lại nhà?".
9.
「Nhà cũ gần công ty, sống ở đây tiện hơn, và...」
Mẹ tôi nói đến đây, một nụ cười lạnh lùng hiện ra trên môi:
"Con cũng đã nói rồi mà, Nguyễn Ninh Hinh không muốn gặp mẹ, để mẹ ít xuất hiện trước mặt các con."
Bố tôi có vẻ cảm thấy khó xử, đang chuẩn bị giải thích thì Nguyễn Ninh Hinh, người đã bị giam giữ cả đêm cuối cùng cũng được thả ra, xuất hiện.
Cô ấy nhìn thấy chúng tôi và ba đứng cạnh nhau, như thấy kẻ thù, vội vã lao đến, không một lời giải thích cô đã đẩy mẹ tôi sang một bên và ôm chặt lấy cánh tay của bố.
"Bố, tôi đã nói tôi ghét cô ấy, tại sao ba lại phải nói chuyện với cô ấy?"
Bố tôi tự nhiên trấn an Nguyễn Ninh Hinh trước tiên.
Tôi nắm lấy mẹ, người suýt ngã sấp xuống, lạnh lùng nhìn Nguyễn Ninh Hinh và đặt ra câu hỏi đã làm tôi bối rối từ lâu.
"Mẹ sinh ra cô, đã đem đến cuộc sống cho cô, không làm gì xấu với cô cả. Cô có quyền gì để ghét mẹ?"
"Cô có biết không, ba mẹ đã sống riêng từ lâu, liệu cô có muốn họ ly dị mới vui lòng không?"
Cô ấy không suy nghĩ mà tự nhiên nói ra:
"Ly dị có gì là không tốt? Bố có tôi thì đủ rồi! Phải không, bố? Bố yêu Hinh Hinh nhất mà đúng không?"
Ánh mắt của ba chuyển từ khẩn trương, sốt ruột, luống cuống, mờ mịt cuối cùng biến thành quen thuộc cưng chiều.
"Đương nhiên, ba ba yêu nhất Hinh Hinh. "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hao-quang-nu-chinh/chuong-3.html.]
Nguyễn Ninh Hinh tự hào nhìn chúng tôi, sau đó tiếp tục ôm lấy tay của ba và nũng nịu:
"Ba, vừa nãy ông nội gọi người nhốt con rất lâu, con chơi chưa đủ đã. Ba đưa con đi dạo mát được không?"
Ba tôi tự nhiên đồng ý.
Trong lòng tôi khẽ động, ra vẻ lo lắng nhắc nhở:
"Ba uống rượu không thể lái xe, em, đừng nghịch ngợm."
Sau đó, tôi nói với bố: "Ba, hôm nay ba đã uống khá nhiều rồi, vẫn là lên lầu nghỉ ngơi một chút đi."
Ba tôi có chút do dự.
Nguyễn Ninh Hinh sẽ không để ba nghe tôi, lại là một phen quấy rầy đòi hỏi, cuối cùng cũng thuyết phục ba đi cùng cô ấy ra ngoài.
Khi ra đi, cô ấy còn nhìn tôi với một nụ cười châm chọc, như đang nói:
"Thấy chưa, ba chỉ nghe lời mình tôi thôi."
Tôi không để ý đến cô ấy, mà là thấp giọng trấn an mẹ, tay mẹ đang run lên.
"Không sao đâu mẹ, mắt không thấy tâm không phiền, dù sao bây giờ ly hôn chỉ là một tờ giấy mà thôi."
Mẹ cười chảy nước mắt.
10.
Khi tin tức về tai nạn xe của ba về tới, tôi kém chút nhịn không được cười.
Trong lễ trưởng thành của kiếp trước, Nguyễn Ninh Hinh mới là nhân vật chính, lúc ấy cô ấy cũng nhảy bài nhóm nhạc nữ, nhưng lại nhận được sự hoan nghênh của cả sảnh đường, còn tôi thậm chí không có cơ hội tham dự.
Mẹ, người đã ly dị với ba, bị phát hiện mắc bệnh ung thư, cần phẫu thuật.
Tôi đến căn nhà cũ, nghĩ rằng khi tâm trạng của ba tốt, tôi sẽ hỏi ông ta vay một ít tiền để mẹ điều trị bệnh.
Khi tôi nói ra sự thật, ba đã có chút xúc động, đã sắp sửa lấy thẻ ra cho tôi, nhưng lại bị Nguyễn Ninh Hinh ngăn cản.
Cô ấy không hiểu sao lại khóc lên, giống như rất ủy khuất:
"Tại sao phải cho bà ấy tiền? Lúc đó bà ấy đã tàn nhẫn bỏ rơi con và ba, bệnh tật là báo ứng xứng đáng của bà ấy!"
"Ba, con không cho phép ba quan tâm bà ấy!"
Khi cô ấy khóc, ba ngay lập tức quên mẹ, vội vàng ôm cô ấy an ủi.
"Được rồi, được rồi, ba sẽ không quản lý bà ấy, tất cả nghe lời con hết."
Tôi cũng khóc và cầu xin ông ấy, nói với ông ấy nếu không phẫu thuật, mẹ thực sự sẽ ch.ết, nhưng bị ông ta một cước đạp lăn trên mặt đất.
"Đừng nói nữa, cái c.h.ế.t của bà ấy là do chính bà ấy, không thấy em gái mày đang khóc à?
Đồ chướng mắt, tao không phải để mày ở nhà suy ngẫm sao? Ai cho phép mày ra ngoài, mau cút về cho tao!"
Nguyễn Ninh Hinh sợ ba sẽ cho tôi tiền, không muốn ba và tôi có không gian riêng tư, liền lợi dụng cơ hội nói rằng cô ấy đang không vui, phạt ba phải cùng cô đi chơi.
Tiếp đến tai nạn xe, ba qua đời do không cứu được, nhưng Nguyễn Ninh Hinh chỉ bị thương nhẹ.
Sau sự việc, cô ấy quay sang tố cáo với ông nội, nói rằng tất cả là tại tôi khiến ba tức giận, mới khiến ba không tập trung và gây ra tai nạn xe.
Tôi mang trên mình quá nhiều tội lỗi, đã bị ông nội ghét bỏ, và lời giải thích của tôi cũng không được họ lắng nghe, họ đã giam tôi lại, không cho tôi gặp người ngoài.
Mẹ tôi cũng vì điều trị không kịp thời mà bệnh tình trở nên tồi tệ, rồi ra đi, tôi thậm chí không được gặp mẹ lần cuối.
Mẹ tôi là người duy nhất trên thế giới này yêu thương tôi.
Bà ấy chỉ để lại cho tôi một lá thư, trên đó chỉ có một vài câu đơn giản.
"Vì mẹ vô dụng, không thể bảo vệ con được, mẹ xin lỗi con, Ninh Trác, con là một người thông minh, hãy cố gắng thoát khỏi đó đi, thoát khỏi địa ngục đó, thoát khỏi Nguyễn Ninh Hinh, con mới có thể sống sót được!"
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không thể thoát ra khỏi đó.
Và bây giờ…
Ở hành lang của bệnh viện, Nguyễn Ninh Hinh lao đến tấn công tôi:
"Tất cả là lỗi của mày, nếu lúc đó mày không cản lại, tao và ba tao sẽ không gặp tai nạn xe đâu!"
Tôi dễ dàng nắm chặt cổ tay của cô ấy và sau đó quay lại tát cô một cái.
"Cô còn dám nói, nếu không phải là ba đang lái xe cùng cô đi chơi trong khi say rượu, thì làm sao có chuyện này chứ?"
"Tôi nói với cô, ba cứu về rồi không thể nói được sống c.hết, nếu ba tôi có chuyện gì bất trắc, tôi xem cô sẽ làm sao giải thích với ông nội?"
Cô ấy la lên:
"Đừng nói nói nhảm, ba tôi chắc chắn sẽ không sao!"
Ngay sau khi cô ấy nói xong, bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra.
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Trong khi đó, ông nội và các trưởng bối cũng chạy đến.
Ông nội ngã gục gần như ngất xỉu, phải được các trưởng bối hỗ trợ.
Ông chỉ vào Nguyễn Ninh Hinh "Cô, cô..."
Nhìn thấy gương mặt của Nguyễn Ninh Hinh thoáng chút hoang mang, sau đó đột nhiên chỉ vào tôi:
"Là nó, ông nội, tất cả đều là lỗi của cô ta, là cô ta quấn lấy ba đưa nó đi hóng mát!"
Thật là... ngu ngốc đến mức không thể tưởng tượng được.
Tôi không thể kiềm chế được nên lại tát Nguyễn Ninh Hinh một cái.
"Bố tôi đã bị cô hại c.h.ế.t rồi mà cô vẫn không biết mình sai sao? Bản thân gây ra tai nạn rồi lại còn mở miệng đổ lỗi cho người khác!"
Cô ấy không biết rằng không lâu sau khi cô ta và ba tôi đi ra ngoài, tôi đã tìm ông nội và giải thích tình hình.
Tôi nói tôi không yên tâm cho ba mình, và xin ông nội cho người đi tìm kiếm.
Tôi cũng tự lái xe đi ra ngoài một chút, mặc dù chỉ là rẽ ngược hướng.
Bây giờ cô ấy đang vu oan cho tôi, chỉ khiến ông nội tức giận hơn.
Đúng vậy, ông nội nuốt hai viên thuốc giảm huyết áp, mới trầm giọng, yêu cầu đưa Nguyễn Ninh Hinh mang về giam lại, không được phép ra ngoài nếu không có sự cho phép của ông.
Khi Nguyễn Ninh Hinh bị dẫn đi, cô ấy vẫn cố gắng nói với mọi người rằng người đã g.iết c.h.ế.t ba tôi là tôi.
Cô ấy tự cho dáng dấp tôi giống với cô ấy, nhưng chỉ là về diện mạo thôi.
Ánh mắt, phong cách và dáng đi của chúng tôi đã có sự khác biệt rất lớn.
Tôi không còn là con kiến đáng thương như trong kiếp trước nữa.
Cô ấy mãi mãi không bao giờ biết, trong kiếp trước, lý do cô ấy được coi trọng không phải vì bản thân cô, mà là vì cô ấy đã đánh cắp đi thành tựu và vinh quang của tôi.
Cô ấy sẽ không bao giờ biết, người được coi trọng không phải là cô, mà là ánh sáng xung quanh cô.
Đó là... Ánh sáng của riêng tôi.
Trong kiếp trước, trước khi tôi học được cách chống đối, tôi đã bị lấy đi tất cả mọi thứ, và điều tôi tranh giành, cũng bị cướp đi, đó là lòng dũng cảm.
Tôi chỉ có thể nhìn cô ấy tỏa sáng trong ánh hào quang đã cướp được mà không thể tìm được bóng tối của riêng mình.
Bây giờ tôi đã lấy lại ánh sáng của mình, vậy nên, liệu cô ấy, một người nữ chính thiếu vòng hào quang, còn có thể tỏa sáng như trong kiếp trước không?
11.
"Đã gặp Lục Thường Xuyên rồi đúng không, người thừa kế của gia tộc Lục, lớn hơn con năm tuổi, thấy thế nào?"
Giống như kiếp trước, ở tuổi hai mươi hai này, ông nội cảm thấy rằng cả tôi và Nguyễn Ninh Hinh, như những cô gái của gia đình Nguyễn, đều phải đóng góp cho gia tộc.
Trong tâm trí ông, giá trị của cô gái chỉ là để kết hôn, những phẩm chất xuất sắc được nuôi dưỡng ra chỉ là phụ kiện để kết hôn, để tìm kiếm một gia đình kết hôn tốt hơn.
Dù là Nguyễn Ninh Hinh được sủng ái trong kiếp trước, hay tôi được sủng ái trong kiếp này, đều không thể tránh khỏi số phận này.
Cô ấy ánh mắt thiển cận, vui vẻ chịu đựng, nhưng mục tiêu của tôi không chỉ đơn giản như vậy.
Tôi nhìn xuống và che giấu cảm xúc, một vẻ ngoan ngoãn thuận theo
"Đều nghe ông nội."
Ông hài lòng gật đầu:
"Con là một đứa bé hiểu chuyện, hãy yên tâm, Lục Thường Xuyên là người ông nội đã lựa chọn kỹ càng, tính cách và kiến thức đều hàng đầu, là người phù hợp nhất với con."
Tôi giả bộ ngượng ngùng mỉm cười:
"Ông nội chọn cho con, tự nhiên là tốt nhất."
Nhưng trong lòng tôi lại cười lạnh, tính cách?
Ha ha, anh ta chỉ là một trong những vai phụ của thế giới này, một kẻ thối nát dù bề ngoài có vàng bạc, trong lòng thì đã mục nát.
Trong kiếp trước, anh ta là người ông nội đã chọn cho Nguyễn Ninh Hinh.
Người đàn ông mà ông nội đã chọn cho tôi, tên là Hứa Dật Phong.
Nguyễn Ninh Hinh sẽ không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để cạnh tranh với tôi, cô ấy luôn muốn chiếm đoạt mọi thứ của tôi, bất kể thứ gì.
Vì vậy, cô ấy đã yêu cầu ông nội trao đổi đối tượng kết hôn với tôi, thành công cướp đi Hứa Dật Phong.
Nhưng thậm chí với điều đó, cô ấy vẫn không hài lòng, bởi cô ấy là nữ chính được mọi người yêu thích, và cô ấy muốn tất cả các nhân vật chính và phụ đều yêu thích cô ấy.
Vậy là cô ấy cứ mập mờ triền miên cùng Hứa Dật Phong, đồng thời cũng dính líu với Lục Thường Xuyên, gọi anh ấy là "anh Thường Xuyên" liên tục, làm cho Thường Xuyên nhớ mãi và mong nhớ ngày đêm.
Khi đó ta thực sự hi vọng rời đi Nguyễn gia, và Thường Xuyên chính là cơ hội duy nhất của tôi.
Dù trong lòng anh ấy không có tôi, nhưng đằng sau lưng tôi là gia đình Nguyễn, và anh ấy không thể từ chối.
Trong khoảng thời gian đó, anh ấy bị buộc phải xây dựng mối quan hệ với tôi, đồng thời mất hồn mất vía Nguyễn Ninh Hinh.
Vì thế, tôi đã thỏa thuận với anh ấy.
Tôi nói với anh ấy, chỉ cần anh ấy cưới tôi, sau này tôi sẽ không bao giới hạn tự do của anh ấy với tư cách là vợ, chỉ cần anh ấy muốn, chúng tôi có thể ly hôn bất cứ lúc nào.
Anh ấy đã đồng ý.
Sau đó, vì Nguyễn Ninh Hinh, anh ấy đã bỏ rơi tôi không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn trong lễ đính hôn, tùy ý Nguyễn Ninh Hinh kéo hắn cánh tay mời rượu tân khách, tôi đã chịu đựng.
Tôi không yêu hắn, chỉ là muốn lợi dụng hắn, rời khỏi gia đình Nguyễn, chỉ muốn có tự do.
Tôi đã chuẩn bị rất nhiều, thậm chí còn quyết định sẽ sống ở quốc gia nào sau khi ly hôn, nhưng lại ch.ết tức tưởi vào ngày cưới.
Sau khi tôi chết, Nguyễn Ninh Hinh ngay lập tức không còn quan tâm đến Lục Thường Xuyên nữa, quay lại hạnh phúc với Hứa Dật Phong.
Cốt truyện sau này là về Nguyễn Ninh Hinh hành động bướng bỉnh, còn Hứa Dật Phong thì một mực ân cần và dỗ dành.
Trong cốt truyện mà tác giả miễn cưỡng gán ghép, họ sống hạnh phúc suốt đời.
Còn chúng tôi, những vai phụ này, chỉ là công cụ để nữ chính sáng dùng để thể hiện ra sức hút của mình và thu hút sự ủng hộ của độc giả, không xứng đáng nhận được kết cục tốt đẹp nào cả.
Tôi phải cảm ơn mẹ đã nhắc nhở tôi trong kiếp trước, chỉ có rời xa Nguyễn Ninh Hinh, tôi mới có thể tự do.
Vì vậy, từ đầu, tôi đã tránh xa cuộc sống xa rời đạo lý nhân sinh của cô ấy.
Trong cuộc hôn nhân này, nếu tôi không muốn, thậm chí ông cũng không thể kiểm soát tôi, chỉ là, tôi không muốn tránh né nữa thôi.
Cuối cùng, sau cảnh ch.ết thảm của kiếp trước, nhìn họ sống hạnh phúc như vậy, tôi thật sự là ăn ngủ không yên.