Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HÀO QUANG NỮ CHÍNH - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-04-27 23:24:24
Lượt xem: 1,353

12.

Tôi đặc biệt tiết lộ tin tức về việc kết hôn sắp tới giữa tôi và Lục Thường Xuyên cho Nguyễn Ninh Hinh, người đã bị giam giữ từ lâu và hằng ngày đều phải học lễ nghi.

Cô ấy bắt đầu khóc lóc, cố gắng t.ự t.ử để ép buộc ông nội, yêu cầu ông thay đổi đối tượng kết hôn giữa chúng tôi.

Đối với cái này, câu trả lời của ông nội là, để người hầu trong nhà mang đến dây thừng và thuốc trừ sâu, ném trước mặt cô ấy.

"Muốn treo cổ hay uống thuốc? Tự mình chọn đi, tòa nhà bên kia cũng cao lắm, nếu muốn nhảy lầu, ta sẽ cho người đưa cô lên đó."

Nguyễn Ninh Hinh ngay lập tức rút quân lặng lẽ.

Tuy nhiên, tôi vẫn khuyên ông nội tha cho cô ấy ra ngoài, còn đem cô ấy chỉ cho Hứa gia.

Nếu không, cốt truyện sẽ tiếp tục như thế nào?

Khác với kiếp trước, Hứa gia không mấy hài lòng với Nguyễn Ninh Hinh trong kiếp này, so với sự vinh dự tột đỉnh trong kiếp trước.

Đặc biệt là khi họ nhìn thấy Nguyễn Ninh Hinh đã có hôn ước với Hứa Dật Phong, nhưng vẫn thường xuyên làm ra vẻ thông đồng cùng Lục Thường Xuyên, họ càng không thích việc này.

Nghe nói Hứa gia đã tìm ông nội mấy lần, hy vọng thuyết phục ông nội cho tôi kết hôn với Hứa Dật Phong, ông nội đã hỏi ý kiến của tôi, nhưng tôi từ chối, lí do là làm chị, làm sao có thể cướp đối tượng kết hôn của em gái được chứ?

Phong cách lễ nghi chu toàn của tôi và tùy ý làm bậy của Nguyễn Ninh Hinh tạo ra một sự tương phản rõ rệt, tôi càng tốt bao nhiêu, cô ấy càng tồi tệ bấy nhiêu.

Lục Thường Xuyên cũng có một số khác biệt so với kiếp trước, anh ta rất hài lòng với tôi, nhưng không ngăn được sự rung động đối với Nguyễn Ninh Hinh.

Quả nhiên nát đến thực chất bên trong, sẽ không thay đổi dễ dàng.

Tôi biết rõ về mối quan hệ giữa anh ta và Nguyễn Ninh Hinh trong bóng tối, nhưng tôi giả vờ không biết gì cả.

Nhưng ông nội thì không dễ nói chuyện như vậy. 

Nếu không phải vì tôi cự tuyệt từ hôn, ông đã bỏ đi Lục gia vì tôi một lần nữa tìm kiếm đối tượng.

Ông chỉ có thể một bên là ép Lục gia, và một bên là giam giữ Nguyễn Ninh Hinh. 

Ông còn ra lệnh cho người đánh cô vài trận, và dọa nếu cô ấy làm bất cứ điều gì xấu hổ nữa, ông sẽ đưa cô ấy ra nước ngoài để tự sống tự chết.

Nguyễn Ninh Hinh thế nhưng là nữ chính bướng bỉnh, cô ấy không nghĩ rằng mình sai, cô ấy chỉ cho rằng người khác không đủ yêu thương cô.

Trong ngày đính hôn, tôi để cho Nguyễn Ninh Hinh cướp mất bộ váy cưới của tôi, để cho cô ấy đứng trước tôi, nắm tay Lục Thường Xuyên, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta, để cho tôi đau khổ, và nhìn tôi với ánh mắt đắc ý.

Nhưng không may, trước khi cô ấy kịp đưa rượu cho Lục Thường Xuyên, cô ấy đã bị mẹ của Lục Thường Xuyên tát một cái.

"Quả nhiên là đồ mất dạy, nhiều năm rồi, vẫn là không có một điểm quy củ!" 

Ánh mắt khinh miệt của mẹ Lục Thường Xuyên, giống hệt như ánh mắt người ta đã nhìn vào tôi trong kiếp trước.

Khuôn mặt của Nguyễn Ninh Hinh lập tức liền sưng phồng lên, cô ấy thói quen muốn trốn vào vòng tay của Lục Thường Xuyên để tìm kiếm sự an ủi, nhưng vào lúc này, Lục Thường Xuyên  hơi tìm về một điểm lý trí.

Anh ta nhìn thấy ánh mắt của mọi người, từ sửng sốt đến không hiểu và từ vui mừng đến cười trên nỗi đau của người khác. 

Anh ta nhìn thấy khuôn mặt u ám của ông nội và mẹ tôi, anh ta lui mấy bước, khuôn mặt tái nhợt, và chỉ nhìn tôi một cách hoảng sợ.

“Ninh Trác, tôi…”

Tôi giơ ngón trỏ lên"Xuỵt" 

Một tiếng, biết mà còn hỏi: 

“Xem ra Lục thiếu gia cũng không hài lòng việc kết hôn với tôi. Nếu vậy, không bằng như vậy coi như thôi đi.”

Ngay khi lời tôi dứt, ba mẹ Lục vội vàng đến xin lỗi tôi.

Lúc đó, mẹ tôi đỡ ông nội và tới gần.

Ông nội vẫy tay, cho người dẫn Nguyễn Ninh Hinh, người không ngừng khóc, đi xuống. 

Ông không nhìn vào Lục gia một cái nào, mà hỏi tôi nghĩ sao?

Tôi lại ném câu hỏi đến Lục Thường Xuyên: 

“Tôi không thích ép buộc người khác. Nếu Thiếu gia Lục thích em gái tôi hơn, chúng ta vừa mới bắt đầu buổi tiệc này, thay đổi chủ nhân cũng không có gì …”

“Không thể, tôi không có quan hệ gì với cô ấy, chỉ là cô ấy luôn bám theo tôi. Tôi chỉ cho cô ấy một chút mặt mũi vì cô ấy là em gái của em, Ninh Trác, người tôi yêu là em.”

Tôi gần như muốn nôn ra.

Nhưng vì kế hoạch sắp tới, tôi sẵn lòng nhịn thêm một chút, dù sao, cũng không bao lâu.

Vậy là buổi lễ đính hôn đã hoàn thành không mấy vui vẻ.

Để bày tỏ sự xin lỗi, Lục gia tặng tôi một số trang sức, tôicũng không có khách khí với bọn họ, nhận mà yên tâm thoải mái.

Sau sự việc này, Nguyễn Ninh Hinh lại trở nên nổi tiếng trong giới.

“Là chị em ruột song sinh mà, sao lại khác biệt đến vậy?”

“Chị là thiên chi kiều nữ, là một nghệ sĩ dương cầm thiên tài, lịch thiệp, còn em gái thì giống như tiểu não phát dục không được đầy đủ , ngoài khuôn mặt thì không có một điểm tốt nào.”

“Đúng vậy, nghe nói thậm chí còn chưa học hết cấp 3, chắc chắn là một đứa hỗn đản. Không lạ gì khi thiếu đạo đức và liêm sỉ, dụ dỗ chồng của chị mình, thật là không có giới hạn.”

“Hứa gia sau này chắc chắn sẽ gánh chịu…”

Hứa gia đã đến hủy hôn, Hứa Dật Phong ban đầu không muốn hủy hôn, anh ấy dù sao cũng là nam chính, và theo cốt truyện, đã yêu Nguyễn Ninh Hinh "độc nhất vô nhị".

Nhưng tiếc thay, anh ấy hoàn toàn không thể chống lại ý kiến của cha mẹ.

Nhưng tôi biết, anh ấy không có ý định từ bỏ như vậy.

Nguyễn Ninh Hinh lại bị trừng phạt theo gia pháp, bị đánh đập đến mức nửa tháng đều không xuống giường được.

Ông nội đã quyết định, khi cô ấy khỏe lại, sẽ gửi cô ấy đi nước ngoài, hình như ông đã quyết định từ bỏ quân cờ này rồi.

Nhưng tôi không muốn để mọi thứ kết thúc như vậy.

Tôi vẫn giữ cô ấy vì còn có ích. 

Vì vậy, tôi đã cầu xin ông nội, tạm thời giữ lại Nguyễn Ninh Hinh.

Khi biết tin bị hủy hôn, Nguyễn Ninh Hinh đã tung hết mọi thủ đoạn để quấn quýt Lục Thường Xuyên.

Có lẽ trong tâm trí cô ấy, chỉ có thứ cô ấy cướp được từ tay tôi mới là tốt nhất chăng?

13.

Đột nhiên lan truyền một tin đồn, cho rằng tôi không hài lòng với Lục Thường Xuyên và đang chuẩn bị từ hôn..

Lục gia hoảng sợ, lo lắng về sự thay đổi sớm muộn, sau nửa năm đính hôn với Lục Thường Xuyên, họ đã không thể chờ đợi nữa mà lên lịch trình việc kết hôn của chúng tôi.

Tôi không có ý kiến gì, chỉ là lơ đãng đề cập đến một ngày, nói cũng không tệ lắm, Lục gia liền bận rộn.

Ở nhà, tôi không có gì làm ngoài việc chơi đàn dương cầm và đọc các hướng dẫn du lịch, một mực nhàn rỗi cho đến ba ngày trước đám cưới.

Khi Lục Thường Xuyên đề xuất muốn Đăng ký kết hôn trước, tôi giả bộ suy nghĩ một chút liền đồng ý.

Ngày trước khi kết hôn với Lục Thường Xuyên, Nguyễn Ninh Hinh đã xuất hiện như dự đoán.

Trước mặt tôi, Cô ấy ôm nhào tới vào vòng tay của Lục Thường Xuyên, khóc lóc và thổ lộ tình yêu của mình với anh ta.

Tôi không thể phủ nhận sự khó chịu mà cảnh tượng này mang lại cho tôi, nhưng tôi cũng biết rằng cô ấy chỉ đang đóng kịch, tận dụng cảm xúc để khuấy động tình hình.

"Em yêu anh, nhưng em không muốn phá vỡ tình cảm giữa anh và chị em,  em chỉ mong anh có thể đi cùng em đến X trước khi anh kết hôn với chị."

"Em chỉ cần anh đi cùng em trong nửa tháng, sau đó, em sẽ không làm phiền anh nữa, được không?"

Dưới sức ép của những giọt nước mắt của cô ấy,  Lục Thường Xuyên đáng tiếc đã bị cảm động, anh nhìn về phía tôi, dường như đang hỏi ý kiến của tôi.

Nguyễn Ninh Hinh nhận thấy ánh mắt của anh, trong đôi mắt cô lóe lên một chút căm hờn, sau đó lại giả vờ như bị tổn thương nhìn về phía tôi.

"Chị gái tốt của em, Thường Xuyên đã đồng ý kết hôn với chị rồi, sớm muộn thì cũng sẽ vậy, em chỉ muốn anh đi cùng em ra ngoài chơi mấy ngày thôi, chỉ có yêu cầu này thôi, chị cũng không thể đáp ứng em được sao?"

Tôi nhìn cô ấy mà không nói gì, cô ấy quả nhiên gấp gáp, từ trong túi lấy ra một con d.a.o nhỏ, đặt nó vào cổ tay của mình, đe dọa: 

"Nếu chị không đồng ý, tôi sẽ c.hết cho chị xem!"

Lục Thường Xuyên lập tức trở nên lo lắng, anh ta nhìn tôi với ánh mắt không hài lòng:

 "Ninh Trác, Ninh Hinh đã làm đến thế này rồi, em có thể hay không đừng nhẫn tâm như vậy?"

Họ không hiểu, tôi chờ đợi chính là khoảnh khắc này.

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười: 

"Nó đã đe dọa bằng cái c.hết, làm sao em có thể từ chối được? Em đồng ý với hai người."

Nguyễn Ninh Hinh lộ ra một cái nụ cười chiến thắng, còn Lục Thường Xuyên cũng mỉm cười hài lòng. 

Nhìn thấy sự hài lòng tự mãn trên khuôn mặt của anh ta, có lẽ anh ta nghĩ rằng sau khi kết hôn, có thể kiểm soát tôi.

Trong lòng tôi cười lạnh, trên mặt lại không hiện, thay vào đó, tôi nhắc nhở họ.

"Hai người hãy khởi hành vào ngày mai đi, em đã đồng ý rồi, không cần phải vội vã," tôi nói.

Nhưng Nguyễn Ninh Hinh sợ rằng tôi sẽ đổi ý, cô ấy không chịu đợi thêm một chút nào. 

Liền kéo Lục Thường Xuyên chạy thẳng đến sân bay.

Nhìn họ ra đi, tôi ngay lập tức tiết lộ vị trí của Nguyễn Ninh Hinh cho Hứa Dật Phong. 

Trong kiếp trước, chiếc xe không kiểm soát đó đã làm cho tôi tử vong, và đó chính là do Hứa Dật Phong phái người động tay chân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hao-quang-nu-chinh/chuong-4.html.]

Anh ta nhận ra rằng Nguyễn Ninh Hinh thích tranh giành với tôi, và anh ta tin rằng nếu tôi chết, Nguyễn Ninh Hinh sẽ trở lại bên cạnh anh ta. 

Anh ta đánh cược đúng, nhưng anh ta đã sử dụng mạng sống của tôi để làm con cờ cho ván cược đó.

......

Sau khi lễ cưới bị hoãn, bố mẹ Lục đến xin lỗi tôi và bồi thường cho tôi nhiều thứ, cũng chuyển toàn bộ tài sản của Lục Thường Xuyên sang tên của tôi.

Tôi giả vờ chậm trễ một phen, nhưng vẫn nhận lấy, vì đã ký vào văn bản, cuối cùng tất cả đều là của tôi.

Bọn hắn rời đi ngày thứ năm, cảnh sát liên lạc với Lục gia.

…..

Lục Thường Xuyên đã gặp phải tai nạn tại X, đã được xác nhận qua đời. 

Do xác không còn nguyên vẹn, không thể vận chuyển về nước, chỉ có thể hỏa táng tại nơi đó.

Mẹ tôi cũng đã nhận được cuộc điện thoại từ cảnh sát, Nguyễn Ninh Hinh cũng gặp phải tai nạn, mặc dù đã giữ được tính mạng, nhưng cũng bị đối xử tàn bạo. 

Cô ta đã mất cả hai tay và hai chân, hiện đang được điều trị tại bệnh viện.

Ngay tại lúc đó, Hứa gia nhân cũng nhận được thông báo từ cảnh sát, nói rằng hiện tại chỉ tìm thấy phần đầu của Hứa Dật Phong, không biết rằng cơ thể của anh ta đang ở đâu.

Cũng là bọn họ không may, gặp phải vụ bạo loạn tại nước X.

Lần này, cả nam và nữ chính khi rời khỏi vùng đất quen thuộc đều không thể phát huy được vòng hào quang của nhân vật chính.

15.

Tôi cùng bố mẹ Lục gia đến X để gặp Lục Thường Xuyên lần cuối. 

Nhìn vào t.h.i t.h.ể của anh ta, t.h.i t.h.ể không hoàn chỉnh.

Trong lòng tôi nghĩ rằng, có lẽ t.h.i t.h.ể của tôi trong kiếp trước cũng thê thảm đến vậy chăng?

Với tư cách là vợ trên danh nghĩa của Lục Thường Xuyên, tôi ở lại bên cạnh bố mẹ của anh ta để sắp xếp hậu sự, sau đó đi đến bệnh viện để thăm Nguyễn Ninh Hinh.

Khi nhìn thấy Nguyễn Ninh Hinh lần nữa, tôi gần như không nhận ra cô ấy.

Cô chỉ còn lại một bộ thân thể cùng một cái đầu, được bọc trong tấm vải, băng gạc quấn xung quanh, tứ chi trụi lủi, hoàn toàn không còn dấu vết con người.

Mẹ Lục sửng sốt một lát, sau đó bỗng trở nên điên cuồng. 

Bà lao vào Nguyễn Ninh Hinh, nhào tới xé nát gương mặt, thứ còn nguyên vẹn duy nhất của cô ta.

"Tiện nhân, tất cả là do cô, tất cả là do cô hại chế.t con trai tôi!"

"Đồ trời đánh này, nếu không phải vì cô quấn quýt dụ dỗ con trai tôi đến đó, thì con trai tôi sẽ không ch.ết!"

"Tôi g.i.ế.c c.h.ế.t cô, tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô!"

Nguyễn Ninh Hinh, không còn tứ chi, cũng không thể né tránh, chỉ có thể gào lên trong đau đớn, cho đến khi bà Lục mệt mỏi, tôi mới tiến lại và an ủi, giúp đỡ bà ra ngoài.

Khi quay lại phòng bệnh, tôi nhìn Nguyễn Ninh Hinh với một nụ cười nhẹ: 

"Em gái, chơi vui không?"

Gương mặt của cô ta đã bị bà Lục xé nát, đầy máu, nhưng cô ta vẫn giận dữ nhìn tôi.

"Là mày, tất cả đều là lỗi của mày. Nếu lúc đó mày cản lại chúng ta, thì chúng ta sẽ không xảy ra chuyện."

“Mày cố ý phải không? Mày nhất định là cố ý!" 

Đối diện với cơn cuồng loạn của cô ta, tôi trở nên bình tĩnh một cách bất thường.

Bởi vì cô ta cuối cùng thông minh một lần.

Như cô ta nói, tôi chính là cố ý.

Hoặc có thể nói, đến với tình cảnh ngày hôm nay, ngoài kịch bản đã được định trước, còn có tôi tận lực thúc đẩy.

Sau khi tôi và Lục Thường Xuyên đính hôn, không chỉ một lần tôi đã đề cập trước mặt Nguyễn Ninh Hinh rằng tôi muốn đi chuyến du lịch ngọt ngào đến X.

Vì vậy, tôi đã nghiêm túc làm một kế hoạch, bao gồm việc lưu trú tại khách sạn, thư giãn tại quán rượu, tham quan các con phố và dùng bữa tại nhà hàng, tất cả đều được chú thích một cách đơn giản, đến mức người như Nguyễn Ninh Hinh cũng có thể hiểu được.

Sau đó, sổ tay kế hoạch của tôi đã bị tiêu hủy không để lại dấu vết, nằm trong thùng rác.

Ngày cưới đặc biệt được chọn bởi tôi, vì tôi biết rằng trong vài ngày ở X sẽ xảy ra một cuộc bạo loạn nghiêm trọng.

Tôi chỉ là đã chuẩn bị trước một số công việc không quan trọng.

Nếu Lục gia không nghe theo ý kiến của tôi, nếu Nguyễn Ninh Hinh và Lục Thường Xuyên không ngu ngốc đến mức ra nước ngoài cùng nhau trước ngày kết hôn của chúng tôi, nếu Nguyễn Ninh Hinh không đọc trộm kế hoạch du lịch của tôi, nếu họ không bị cuốn vào cuộc bạo loạn ở X... …

Nếu họ tránh được bất kỳ điều gì trong số đó, cũng sẽ không xảy ra chuyện.

Vậy nên hãy nhìn đi, đó là số phận của họ.

Liên quan gì tới tôi đâu?

"Em gái, cái thói  nói hươu nói vượn của em thật sự cần phải thay đổi đấy."

"À, và còn nữa, em đã khiến cho cả Lục gia và Hứa gia đồng thời mất đi người thừa kế, em đoán họ sẽ làm gì với em nhỉ?"

"Em yêu dấu của chị, em nhớ phải tự chăm sóc bản thân đấy nhé."

Nói xong, tôi nhẹ nhàng quay lưng ra khỏi phòng bệnh, trong tiếng kêu rống thét chói tai của cô ấy đang sụp đổ.

Không quay đầu lại.

15.

Ba năm sau…

Cha mẹ Lục gia, sau khi mất đi người con yêu quý, sức khỏe suy giảm, họ quyết định rút lui và tận hưởng tuổi già trong yên bình.

Với tư cách là vợ của Lục Thường Xuyên, tôi chính thức tiếp quản quyền quản lý của công ty.

Tôi công khai hợp tác với mẹ, tận dụng tài nguyên của Lục gia để giúp mẹ lấy lại quyền lực. 

Khi ông nội ý thức được vấn đề, số lượng cổ phiếu của mẹ trong tập đoàn Nguyễn đã vượt qua tất cả các trưởng bối khác.

Mặc dù ông nội đáy lòng xem thường nữ nhân, và không muốn để cho mẹ, "người ngoại đạo" chiếm quyền lực, nhưng ông ấy đã già và yếu.

Dù ông có ý định ủng hộ các thúc bá khác,ông cũng là có lòng nhưng không đủ lực.

Dưới sự ủng hộ toàn lực của tôi, mẹ đã đánh bại tất cả các thúc bá, trở thành người phụ nữ đầu tiên nắm quyền lực của tập đoàn Nguyễn.

Ông nội tức giận đến bệnh nặng một trận, về sau liền giống như nghĩ thông suốt rồi, không còn hỏi đến công chuyện của công ty.

Đôi khi ông gọi tôi đến trước mặt, nước mắt tuôn đầy mặt, hỏi tôi liệu có oán hận ông không?

Tôi luôn giữ phong thái ưu nhã thong dong, trên mặt vừa vặn mỉm cười:  

"Tại sao lại có chuyện đó chứ? Con luôn biết ơn ông về sự giáo dục của ông."

Lần gặp cuối cùng, trước khi tôi rời đi, ông bất ngờ nói với tôi một câu: 

"Xin lỗi, Ninh Trác, ông nội xin lỗi con."

Tôi có chút nghi ngờ về lời xin lỗi của ông, nhưng không có truy đến cùng.

 Bởi vì hiện tại, tôi đã qua tuổi để được chữa lành bằng một lời xin lỗi, và trong cuộc đời này, tôi đã có được tất cả những gì mình muốn.

Còn đối với Nguyễn Ninh Hinh, ba năm trước, Hứa gia đột ngột thay đổi quyết định, từ chối việc từ hôn, còn đưa vé máy bay cho Hứa Dật Phong và Nguyễn Ninh Hinh đi X quốc cùng, kèm theo một tờ giấy kết hôn ở nước ngoài không rõ tính chính xác.

Sau đó, với lý do Nguyễn Ninh Hinh là con dâu của Hứa gia, họ đã đưa người này trở về nhà Hứa. 

Không lâu sau đó, Nguyễn Ninh Hinh đã trở nên điên rồ và bị đưa vào viện tâm thần chăm sóc.

Tôi không bao giờ cố ý tìm hiểu về tin tức của cô ta, cho đến khi tôi nghe được từ mẹ về tình hình của cô ta.

Mẹ tôi kể rằng, cách đây vài ngày, bà đã cùng mẹ Hứa đi thăm Nguyễn Ninh Hinh. 

Nguyễn Ninh Hinh đã hoàn toàn trở nên điên rồ, liên tục nói những điều vô lý.

Mẹ cho tôi xem camera giám sát trong phòng bệnh của Nguyễn Ninh Hinh. 

Trên camera, cô ấy bị buộc vào một chiếc xe lăn cũ kỹ, đầu liên tục lắc lư, miệng cứ mãi lặp đi lặp lại.

"Nhầm rồi, nhầm rồi, không nên như thế này..."

"Tôi là nữ chính của Tuyệt Sủng, mọi người đều phải yêu thương tôi, kẻ đáng chế.t là Nguyễn Ninh Trác, là Nguyễn Ninh Trác..."

"Cô ấy phải ngăn tôi lại, tại sao cô ấy không ngăn tôi chứ..."

"Nhầm rồi, tất cả đã nhầm rồi..."

Sau khi xem xong, mẹ hỏi tôi cảm nhận như thế nào?

Tôi chỉ nhún vai: 

"Có lẽ là, giống như con đã có một cơn ác mộng thôi?"

Chỉ là bây giờ, cơn ác mộng ấy đã tan biến.

Mẹ tôi sờ lên đầu của tôi, đôi mắt có chút ướt át: 

"May mắn là, giấc mộng ấy đã tan biến rồi."

-Hết-

Loading...