Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng - Phần 14

Cập nhật lúc: 2024-06-19 20:35:20
Lượt xem: 598

26.

 

Gần đây mọi người trong nhà đều rất bận rộn. Phụ thân ta gần như sống trong thư phòng, ăn cơm cũng không ra ngoài. Mẫu thân bận việc cửa hàng và thu mua lương thực, mỗi ngày ra ra vào vào. Đại ca ta vẫn ở phía Nam điều tra dịch bệnh. Chỉ có ta, nhàn nhã không có việc gì làm, chỉ thỉnh thoảng đến cửa hàng giúp việc cho mẫu thân.

 

Vì suy nghĩ nhiều quá, đêm không ngủ được nên ta khoác áo ngoài ra hoa viên hít thở không khí. Nhưng không ngờ vừa ra ngoài đã nhìn thấy một bóng người lướt qua, ta vội vàng đuổi theo. Thấy nam nhân sắp chạy ra khỏi phủ, ta nhặt một hòn đá ném vào hắn ta.

 

“Dừng lại!” Ta quát lớn.

 

Người nọ dễ dàng tránh được viên đá ta ném tới nhưng hắn ta cũng dừng lại ở góc tường, không vượt tường trốn chạy.

 

“Tên trộm này ngươi từ đâu đến…” Khi ta mới mở miệng quát mắng thì người mặc đồ đen phía trước quay lại và kéo khăn bịt mặt xuống.

 

Dưới ánh trăng, ta nhìn rõ khuôn mặt của hắn, là Tần Dịch. Lập tức ta mắng không nổi nữa. Cách hắn lạnh lùng nhìn ta thật sự rất hung dữ.

 

“Không phải ngươi đang ở trong cung à? Nửa đêm đến nhà ta làm gì? Ta ngạc nhiên hỏi.

 

“Ta tìm lệnh tôn bàn chút chuyện” Ta nghĩ lại quả thật hướng vừa rồi đúng là hướng đến thư phòng của phụ thân. Bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ.

 

“À, thế thì không sao, ngươi đi đi”

 

Nhưng hắn ta lại không di chuyển.

 

“Ngươi còn có chuyện gì à?” Ta cúi đầu hỏi hắn.

 

Trước ánh mắt sắc như d.a.o của hắn ta chỉ có thể nhìn lung tung xung quanh, đột nhiên ta nhìn thấy trên tay áo Tần Dịch có một chiếc khăn tay màu trắng rất quen thuộc.

 

“Đây là gì?” Ta tiến lên hai bước, lấy nó ra khỏi tay áo hắn. Tần Dịch muốn ngăn cản nhưng chậm một bước.

 

Ta chỉ vào đám mây thêu trên chiếc khăn hỏi: “Ngươi giấu khăn tay của ta à?” Đồ vật riêng tư của ta bị người khác lấy được, trong lòng ta có chút tức giận, ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Lúc này, ta không còn sợ hãi khi nhìn vào mắt hắn nữa. Ngược lại là trong mắt Tần Dịch có chút lúng túng. Nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại, thoải mái nói: “Đó đúng là khăn của nàng nhưng không phải ta trộm lấy mà là nàng đã đưa cho ta.”

 

“Không có khả năng!” Ta làm sao có thể đưa một đồ vật riêng tư như vậy cho một nam nhân bên ngoài chứ?

 

“Đây chính là chiếc khăn nàng dùng để giúp ta hạ sốt trong hang động năm năm trước, nàng vội vàng rời đi nên đã quên lấy lại.”

 

Năm năm trước?

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Ta cẩn thận nhìn nó dưới ánh trăng, vải quả thực không phải mẫu năm nay, góc khăn cũng có chút ố vàng, có vẻ đã dùng được mấy năm.

 

“Dù là vậy ngươi cũng không nên mang theo bên mình như thế. Nếu để người khác thấy, thanh danh của ta sẽ bị ảnh hưởng” Thực ra trên khăn tay chỉ thêu hình đám mây, kiểu dáng cũng bình thường, nếu người khác có thấy cũng sẽ không liên tưởng đến ta.

 

Nghĩ đến chuyện lúc bé cứu hắn đã bị hắn dọa, lớn lên cứu hắn lại bị hắn mặt lạnh làm cho sợ hãi. Ta cảm thấy rất uất ức.

 

“Là ta sai rồi” Hắn nhận sai nhanh đến mức ta còn chưa kịp tức giận.

 

Tưởng mặt lạnh như vậy thường tính tình cũng sẽ rất cứng rắn, ta không nghĩ tới hắn lại nhanh chóng nhận sai làm ta khó có thể tức giận nữa.

 

“Thôi không sao, ngươi đi đi. Nhưng khăn tay ta sẽ lấy về, không tiễn” Ta quay người chuẩn bị đi về phòng.

 

“Vân Vân” Hắn gọi ta

 

Ta không quay đầu lại, hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

 

“Chiến khăn này đã ở bên ta năm năm, nó là bùa bình an trong lòng ta.”

 

Ta không nói gì, dù hắn có nói thế nào đi nữa thì khăn tay này ta cũng sẽ không trả lại.

 

“Bệ hạ đã phái ta đi cứu trợ thiên tai, ngày mai ta sẽ lên đường.”

 

Đi thì đi thôi, liên quan gì đến ta?

 

“Chuyến đi này lành ít dữ nhiều, ta không biết liệu có thể sống sót trở về hay không.”

 

Hơn nửa đêm, nói chuyện này làm gì? Làm người ta trong lòng hoảng hốt, gió đêm khẽ thổi, ta quấn chặt y phục vào người.

 

“Nếu lần này ta c..hết ở bên ngoài, có lẽ trước khi c..hết ta sẽ nghĩ là do ta không còn chiếc khăn tay nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hau-phuong-vung-chac-chi-can-nam-thang/phan-14.html.]

A a a a a a! Cho ngươi, cho ngươi, cho ngươi hết.

 

Ta quay lại, nhét chiếc khăn tay vào tay hắn rồi chạy vào phòng bằng tốc độ nhanh nhất. Khoảnh khắc ta đóng cửa lại, ta vẫn cảm thấy có gió lạnh sau lưng. Không phải nó chỉ là một chiếc khăn tay thôi sao? Làm gì mà sống sống c..hết c..hết?

 

Người này đúng là Diêm vương sống.

 

27.

 

Ba ngày sau, Tần Dịch đến mấy châu huyện xảy ra thiên tai nghiêm trọng nhất.

 

Trước khi đến, hắn yêu cầu người của mình đến các vùng lân cận dư giả hơn một chút mở đường vận chuyển lương thực đến đây, miễn cưỡng ứng phó được trong vài ngày nguy cấp.

 

Sau này, có bạc của mẫu thân ta như bông tuyết chuyển đến tay hắn. Bọn hắn dùng danh nghĩa quan phủ thu mua lương thực khắp nơi, các cửa hàng lương thực không dám tăng giá nên rất nhanh đã mua được một lượng lớn lương thực vận chuyển đi qua. Số bạc còn lại được phân phát cho dân chúng để duy trì cuộc sống hàng ngày.

 

Một tháng sau, thiên tai ở các châu huyện đó dần dần được kiểm soát, ta cùng mẫu thân ở cổng thành cũng đã phát cháo hơn một tháng. Dân chạy nạn ngoài thành từ dòng người xếp hàng không thấy cuối đến bây giờ chỉ còn vài chục người.

 

Nếu có thể sống sót hầu hết bọn họ không ai muốn rời bỏ quê hương. Vì vậy, sau khi Tần Dịch khống chế được thiên tai, phần lớn bọn họ đều lựa chọn trở về quê cũ. Những người muốn quay về, mẫu thân ta cho mỗi người mười lạng bạc, đủ để họ về nhà.

 

Lúc đầu, mẫu thân ta không yên tâm khi ta cũng đến đây, nhưng ta thực sự không thể chịu nổi khi thấy mẫu thân mỗi ngày làm việc vất vả trong khi ta chỉ nằm nhà ăn ăn uống uống.

 

Sau khi ta cầu xin nhiều lần thì mẫu thân cũng chiều theo ý ta.

 

Về phần Tần Bạch có sử dụng thủ đoạn ám sát hay không, chúng ta đã sớm quên mất. Nếu hắn dám tấn công ta và mẫu thân trong giai đoạn này thì hắn thực sự là một vị vua ngu ngốc.

 

Hơn nữa, luôn có rất nhiều cao thủ võ lâm trong giang hồ bảo vệ chúng ta trong bóng tối nên rất nhanh ta và mẫu thân không còn quan tâm đến Tần Bạch nữa, trong đầu chỉ lo tính toán có bao nhiêu dân chạy nạn, phải nấu bao nhiêu nồi cháo mới đủ, lương thực tích trữ có đủ dùng không.

 

Thêm nửa tháng qua đi, kinh thành đã không còn dân chạy nạn nữa. Khi trong kinh khôi phục lại bình an, ta cũng hiểu được cách mẫu thân ta lật đổ Bạch Tâm Nhu.

 

Đúng như mẫu thân ta dự đoán, Bạch Tâm Nhu đã bán tất cả các cửa hàng trong tay để lấy rất nhiều bạc và dùng toàn bộ số bạc đó để mua lương thực.

 

Bà ta ra sức tích trữ lương thực, chỉ đợi giá lương thực được đẩy lên cao nhất rồi bán ra. Nhưng khi giá lương thực tăng lên gấp năm lần giá ban đầu, mẫu thân ta liền ra tay, bà đã đưa một số lượng lớn lương thực trở lại thị trường để bình ổn giá cả. Lại lấy ra rất nhiều lương thực để cứu tế những người dân chạy nạn ngoài thành.

 

Chỉ trong thời gian ngắn đã khiến lương thực mà nhiều người tích trữ đều bị tồn đọng trong kho, bọn họ mua vào với giá cao nhưng bây giờ họ lại không thể bán ra được.

 

Có rất nhiều người nhanh nhạy nhận biết được hướng đi của thị trường nên đã sớm xả kho để không bị thua lỗ nhiều.

 

Ngược lại, Bạch Tâm Nhu lòng dạ cứng rắn. Thà giữ lương thực trong tay cũng không muốn bán giá thấp, một mực kiên nhẫn chờ đợi giá lương thực tiếp tục tăng lên. Nhưng ông trời không cho bà ta cơ hội này.

 

Bây giờ, thiên tai đã qua, giá lương thực còn thấp hơn so với trước kia, có thể nói là Bạch Tâm Nhu đã mất sạch tất cả.

 

“La Vân Cẩm, là người bẫy ta!” Vào ngày mẫu thân đi kiểm tra cửa hàng, tình cờ gặp Bạch Tâm Nhu và bị bà ta chặn lại.

 

“Ồ? Ta chính là bẫy ngươi đấy, làm sao nào?” Mẫu ta thoải mái thừa nhận.

 

“Ngươi…” Tay Bạch Tâm Nhu run lên vì tức giận.

 

“Không ngại nói cho ngươi biết, hiệu cầm đồ mà người bán cửa hàng là của ta, hiện giờ tất cả cửa hàng của ngươi đều nằm trong tay ta. Thế nào? Vui không?

 

“Không phải ngươi nói ông trời có mắt, làm chuyện xấu sẽ gặp quả báo sao? Quả báo của ngươi không phải đã đến rồi sao? Bây giờ ngươi ở trước mặt ta tức giận cái gì?

 

“Năm đó khi ta mới mở cửa hàng ở kinh thành suýt nữa bị người chèn ép đóng cửa, may mắn ta có thể vượt qua được. Như bây giờ là do ngươi phán đoán sai lầm, tự mình hại mình, liên quan gì đến ta?

 

“Ta không bảo ngươi quyên góp tiền cho Hộ bộ, ngươi bán cửa hàng cũng không phải do ta xúi giục, tích trữ lương thực càng không phải ta sai ngươi làm.

 

“Chẳng qua ta không thể nhìn người dân chạy nạn chịu khổ nên giúp một chút. Trong kinh thành rất nhiều cửa hàng lương thực đều bị ảnh hưởng bởi ta nhưng bọn họ cũng không đến trước mặt chỉ trỏ này kia, ngươi lấy tư cách gì trách móc ta?

 

“Thắng làm vua, thua làm giặc. Trong kinh thành có bao nhiêu cửa hàng đã từng bị ngươi làm cho đóng cửa, mình làm thì được lại không cho người khác làm. Đừng có đến trước mặt ta tìm kiếm sự tồn tại. Đừng có tiêu chuẩn kép” Mẫu thân ta khinh thường nói.

 

"Ngươi... ngươi chờ đó cho ta! Ta nhất định sẽ khiến cho Vân gia các ngươi thê thảm, c..hết không toàn thây!” Bạch Tâm Nhu gào lên.

 

“Thê thảm? C..hết không toàn thây?” Mẫu thân ta như nghe thấy một chuyện cười nào đó, đi tới trước mặt Bạch Tâm Nhu, nắm lấy cổ áo của bà ta: “Ngươi dựa vào cái gì đây? Dựa vào phu quân ngươi, kẻ cả đời chỉ là một quan nhỏ Ngũ phẩm, đến Lễ bộ Thượng thư còn làm không nổi? Hay là dựa vào cái nhà chỉ còn vỏ rỗng của ngươi? Hay lại dựa vào hai tên nhi tử vô dụng của ngươi?”

 

Nghe mẫu thân ta nói xong, Bạch Tâm Nhu tức đỏ cả mặt.

 

“À, ta suýt nữa thì quên mất, ngươi còn có nữ nhi là hoàng hậu, nhưng đến bây giờ còn chưa giúp ngươi được cái gì, thậm chí còn lấy đi của ngươi một nửa tài sản. Ngươi thử bảo nữ nhi ngươi thổi gió một chút bên gối bệ hạ thử xem ngài có thể vì ngươi mà trừng phạt Vân gia hay không?”

 

Mẫu thân ta nói xong, đẩy Bạch Tâm Nhu, dùng khăn tay lau từng ngón tay với vẻ mặt ghê tởm.

 

“Ngươi…ngươi…ngươi…” Bạch Tâm Nhu chỉ tay vào mẫu thân ta nhưng không thể nói được một câu đầy đủ. Cuối cùng phun ra m..áu rồi ngất xỉu.

Loading...