HÃY ĐỐI XỬ TỐT VỚI BẢN THÂN - Chương 08
Cập nhật lúc: 2024-06-25 19:07:28
Lượt xem: 2,236
Anh ta dừng lại: “Nếu em đồng ý.”
Tôi đã 27 tuổi, nếu trước 30 tuổi có một đứa con thì cũng khá tốt.
Vì vậy tôi đã không uống thuốc.
Nhưng chuyện xảy ra hôm nay khiến tôi tự hỏi, có phải lúc đó anh ta làm như vậy là vì ngày hôm nay?
9.
Cuối cùng tôi đã đặt lịch hẹn để phẫu thuật phá thai.
Tôi ở nhà trong ba ngày.
Nhưng không đợi câu trả lời của anh ta.
Tôi không muốn đợi nữa.
Có lẽ là do tâm trạng của tôi gần đây thay đổi, đứa bé trong bụng cũng bắt đầu phản kháng.
Tôi bắt đầu đến giai đoạn ăn gì nôn đó.
Vào ngày phá thai, tôi rủ người bạn thân của mình đi cùng.
Trên xe, người bạn thân của tôi Trương Thanh Thanh thường xuyên nhìn tôi.
Tôi ho nhẹ một tiếng: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
"Cậu thật sự dự định ly hôn với Tô Hàng?"
Tôi gật đầu.
Mấy ngày qua, sau khi bình tĩnh lại, tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về mọi khía cạnh trong mối quan hệ của chúng tôi.
Thật ra, anh ta sớm đã biểu hiện rõ tính cách con trai của mẹ.
Chỉ là lúc đó tôi đang đắm chìm trong tình yêu không nhìn thấy mà thôi.
Anh ta nấu cơm, giặt quần áo cho tôi nhưng anh luôn nói với tôi: “Anh chưa nấu cho mẹ anh một bữa cơm, hơn nữa ở trong nhà đều là mẹ anh giặt quần áo cho anh, em xem anh đối với em có tốt không?"
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ anh ta đang nói đùa.
Nở một nụ cười cho qua.
Nhưng tôi không ngờ rằng anh ta thực sự dựa dẫm vào mẹ mình.
Cũng rất nghe lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hay-doi-xu-tot-voi-ban-than/chuong-08.html.]
"Đương nhiên phải ly hôn." Tôi lấy lại tinh thần, giọng nói không mang theo chút tình cảm nào: "Nếu không sau này phải sống cuộc sống nhẫn nhục chịu đựng sao?"
Cô ấy gật đầu: “Đúng vậy, thế hệ trên chúng ta cơ bản đều là con một, những người có tính cách con trai của mẹ cũng khá nhiều.”
Tôi mỉm cười, không phản đối.
Đến bệnh viện, chúng tôi mang giấy đăng ký đến khoa phụ sản.
"Cậu thật sự muốn bỏ đứa bé này sao?" Trương Thanh Thanh hỏi tôi lại lần nữa.
Tôi cười khổ: “Ai bảo nó đến không đúng lúc, khi tôi còn đang gặp khó khăn, điều đầu tiên tôi phải cân nhắc đó là bản thân mình. Bằng không sau khi sinh nó ra là muốn nó đối mặt với cuộc sống không có ba hay là muốn tôi nhẫn nhục chịu đựng cho đứa bé mội gia đình?"
Chỉ nghĩ đến điều đó tôi đã cảm thấy khủng khiếp, tôi lắc đầu: “Tôi không vô tư như vậy được."
Phẫu thuật phá thai không làm trong cùng một ngày.
Sau khi tôi kiểm tra các hạng mục xong, hẹn thời gian với bác sĩ, sau đó trở về.
Vừa xuống đến dưới lầu, tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên tôi: "Tịnh Tịnh."
Tôi quay người lại nhìn, là Tô Hàng.
Điểm khác biệt so với anh ta ba ngày trước là anh ta ngồi trên xe lăn đến.
Tôi khẽ cau mày, vô thức muốn hỏi anh ta có chuyện gì.
Nhưng mở miệng vẫn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn anh ta đi tới.
Sau khi anh ta đi tới, anh ta liếc nhìn tờ giấy trên tay tôi, nói một cách khó khăn: "Tịnh Tịnh, em muốn phá đứa bé này sao?"
Tôi cưỡng lại sự thôi thúc muốn hỏi anh ta, nói với giọng lạnh lùng: "Không thì sao?"
“Tối hôm đó khi anh trở về thì xảy ra tai nạn giao thông.” Anh ta nói: "Hôm nay anh mới ra ngoài được."
Tôi chuyển sự chú ý đến đôi chân của anh ta.
Đúng là đang bó bột.
Nhưng mà--
Tôi cười hỏi: “Vậy tay anh có bị thương không?”
Vẻ mặt anh ta hơi thay đổi: "Không có."
"Anh không thể gửi một tin nhắn WeChat hoặc gọi một cuộc điện thoại sao?"
Anh ta mím môi, không nói gì.
Có lẽ anh ta cảm thấy không còn lý do gì nữa.