HÃY ĐỐI XỬ TỐT VỚI BẢN THÂN - Chương 09
Cập nhật lúc: 2024-06-25 19:07:59
Lượt xem: 2,334
“Tôi đã gửi cho anh tất cả những thứ cần thiết để ly hôn trên điện thoại, nếu hôm nay anh có thể đến đây gặp tôi thì ngày mai anh cũng có thể đến Cục dân chính, chúng ta gặp nhau ở Cục dân chính."
Ngón tay đặt trên xe lăn của anh ta co lại, cố nhấc tay lên để kéo tôi.
Nhưng tôi tránh né, đột nhiên cả người anh ta không kịp đề phòng bị tôi kéo từ trên xe lăn xuống dưới.
Tôi lùi lại một bước, cau mày nhìn anh ta.
"Tịnh Tịnh, trước đó anh tưởng em đang nổi giận, còn tưởng khi nào anh khỏe lại sẽ đến đón em." Anh ta dừng lại, "Không ngờ em lại nghiêm túc, anh không muốn ly hôn, cũng không muốn chúng ta chia tay, những điều kiện trước kia em nói anh đều đồng ý, anh xin em giữ đứa bé lại đi."
Vì chân bị què nên anh ta không thể đứng dậy được.
Chỉ có thể nhếch nhác quỳ trên mặt đất, dùng tay siết chặt góc áo của tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ này của anh ta, trong lòng không có chút cảm xúc nào, một lúc sau tôi mới hỏi anh ta một câu: "Anh có thể quyết định được không? Có phải vẫn là mẹ anh bảo anh đến không?"
Cái tay đang nắm góc áo tôi thả lỏng.
10.
Nhút nhát, yếu đuối, con trai của mẹ.
Đây là sự hiểu biết mới của tôi về anh ta.
Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Là lỗi của tôi, trước đây tôi mắt mù, nhìn nhầm người.
Tôi tưởng rằng mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ chấm dứt hoàn toàn, chỉ cần đợi đến ngày mai xử lý đơn ly hôn là xong rồi.
Nhưng không ngờ mẹ anh ta lại đến.
Bà ta thay đổi thái độ trước đây, mang theo quà tặng, mỉm cười xin lỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hay-doi-xu-tot-voi-ban-than/chuong-09.html.]
Tôi nhìn khuôn mặt đạo đức giả của bà ta, cau mày khó chịu.
"Tịnh Tịnh, nghe Hàng Hàng nói cái thai đã ba tháng rồi, hiện tại cần phải bồi bổ thật tốt, nếu không đứa trẻ trong bụng sẽ bị thiếu dinh dưỡng.*
Tôi nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lùng, chỉ muốn xem bà ta dự định làm cái trò gì.
“Dì còn mua thêm sữa đậu nành, còn có một vài loại trái cây rất tốt cho bé."
"Cháu đã đến bệnh viện kiểm tra chưa, là trai hay--"
“Dì à." Tôi không nghe nổi nữa, lạnh lùng ngắt lời bà ta: “Dì đến nhà tôi rốt cuộc muốn làm gì?”
"Không phải dì chỉ muốn đến quan tâm cháu thôi sao?" Bà ta cười nói.
"Có lẽ dì đã quên." Tôi nói: "Để tôi nhắc lại cho dì nhớ, ba ngày trước, tôi đã nói với Tô Hàng phải cho tôi một câu trả lời, nếu không thì chúng ta chia tay trong yên bình, anh ta có đến tìm tôi, không biết dì có biết hay không?"
"Biết, biết, tất nhiên là dì biết."
“Ừm.” Tôi trả lời không chút cảm xúc, “Vậy dì có biết hôm nay tôi muốn ly hôn với anh ta.”
“Tịnh Tịnh à." Bà ta thở dài, nhìn tôi không đồng tình nói: “Phụ nữ chúng ta chẳng phải gả gà theo gà gả chó theo chó sao, bây giờ cháu đang có thai, sao có thể nói ly hôn là ly hôn được. Dì biết Tô Hàng có chỗ không đúng, nhưng hôn nhân không phải là trò đùa, có thể trước đây chúng ta đã có chút hiểu lầm, nhưng vợ chồng với nhau đầu giường cãi cuối giường hoà, đừng giận nữa, nghe lời dì, chúng ta về nhà đi, được không."
Tôi nhìn vô cảm nhìn bà ta, không nói gì.
“Chúng tôi đồng ý với những điều kiện mà cháu nói đến trước đó.” Một lúc lâu sau, cuối cùng bà ta cũng nói ra những lời này.
Nếu ngay từ đầu bà ta nói như vậy thì có lẽ mọi chuyện vẫn còn đường cứu vãn.
Nhưng sau khi bà ta tẩy não tôi, tôi không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp, khi nói những lời này, lòng tôi không còn cảm xúc gì nữa.
Bởi vì đây không phải là sự chân thành lớn nhất của bọn họ.
Mà đó là hậu quả bị buộc không còn cách nào khác.