HÃY YÊU EM THẬT LÒNG - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2024-09-10 00:19:17
Lượt xem: 1,269
1
Sau khi tôi nói câu "Mình thích cậu", người phản ứng lớn nhất không phải là Lục Chước.
Mà là ủy viên thể dục đứng cạnh cậu ấy.
"Cái gì?!"
"Đào Lật! Cậu nói cậu thích Chước ca à??!!"
Âm lượng của cậu ấy lớn gấp nhiều lần âm lượng nhỏ xíu của tôi, khiến cả lớp đang ồn ào lập tức im bặt.
Trong giờ nghỉ, lớp học bỗng nhiên yên tĩnh trong chốc lát.
Sau đó, tiếng cười vang lên còn to hơn cả trước.
"Ôi trời! Chước ca thật đỉnh, quyến rũ đến mức cô nàng béo của lớp mình cũng thích."
"Chước ca, này! Cậu từ chối bao nhiêu cô gái tỏ tình, hóa ra là vì thích kiểu béo như này à? Buồn cười quá!"
Lục Chước khẽ thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm vào tôi.
Giọng cậu ấy vẫn khá bình thản.
“Cậu nói nghiêm túc chứ?”
Trong tiếng cười cợt của mọi người, mặt tôi đỏ bừng lên, cúi đầu không dám nói gì.
Tôi không ngờ Lục Chước lại khiến tôi bị cười nhạo như vậy.
Lẽ ra tôi nên đợi sau giờ học mới tỏ tình.
Đột nhiên, một tiếng va chạm lớn cắt ngang dòng suy nghĩ.
Lục Chước đứng dậy, đạp đổ bàn của cậu ấy.
Tất cả sách vở rơi rụng xuống chân tôi.
Những người đang trêu đùa lập tức im bặt khi thấy Lục Chước thực sự nổi giận.
Cậu ấy đứng cao hơn tôi, nhìn xuống, mỉm cười châm biếm.
“Tôi muốn biết, cậu nghĩ gì mà lại muốn tỏ tình với tôi?”
“Cậu nghĩ thẩm mỹ của tôi bị lệch lạc à?”
Cả người tôi cứng đờ không dám nhúc nhích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hay-yeu-em-that-long/chuong-1.html.]
Khuôn mặt tái mét không cách nào kiềm chế được.
Giọng Lục Chước chậm rãi, hỏi một cách chân thành:
“Này, béo ơi.”
“Cậu không thấy mình rất kinh tởm à?”
Từ nhỏ, tôi đã bị cười nhạo vô số lần vì cơ thể của mình.
Dần dần tôi trở nên ngày càng ít nói.
Cho đến khi Lục Chước trở thành bạn cùng bàn của tôi.
Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi không mang sự kỳ thị, thậm chí khi người khác lấy thân hình tôi ra đùa giỡn, cậu ấy còn cười lạnh đáp trả lại.
Trong thời thanh xuân ngây thơ nhưng vẫn khát khao một mối tình ngọt ngào, Lục Chước là nguồn cảm hứng lớn nhất của tôi.
—---
Nhưng hôm nay, cậu ấy giống như dội cho tôi một gáo nước lạnh.
Hóa ra, tôi không bao giờ là ngoại lệ.
Trước khi chuông vào lớp reo lên, Lục Chước xoa trán rồi rời khỏi lớp.
Lớp trưởng kéo ghế đến ngồi cạnh tôi, an ủi:
"Đừng buồn mà Đào Lật, Lục Chước chắc không cố ý nói những lời đó đâu."
"Hơn nữa, cậu cũng không thể trách cậu ấy đúng không? Cậu nói xem..."
"Cậu không phải đang lấy oán báo ơn sao? Cậu ấy đối xử với cậu tốt thế, dù có thích cậu ấy cũng không nên tỏ tình chứ... lần này cậu thực sự khiến cậu ấy kinh tởm rồi..."
Tôi tuyệt vọng nhận ra rằng, bản thân cũng đồng tình với lời lớp trưởng.
Chỉ có thể gật gật đầu, khẽ nói:
“Là do tớ không tự biết thân biết phận.”
“Đợi Lục Chước quay lại, tớ sẽ xin lỗi cậu ấy.”
Lớp trưởng dịu dàng xoa đầu tôi, “Đúng rồi, xin lỗi là xong thôi.”
“Thật ra cậu cũng khá dễ thương, trắng trắng mập mập, giống như bánh nếp ấy.”
Tôi tự động bỏ qua câu nói an ủi cuối cùng của cô ấy, khẽ mỉm cười.