Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HÃY YÊU EM THẬT LÒNG - CHƯƠNG 2

Cập nhật lúc: 2024-09-10 00:20:08
Lượt xem: 1,408

2

 

Thật tiếc là ngày hôm đó tôi không đợi được Lục Chước quay lại.

 

Sau đó, tôi cũng không bao giờ có cơ hội nói lời xin lỗi nữa.

 

Bởi vì sáng sớm hôm sau, bạn của cậu ấy đã đến giúp cậu ấy chuyển bàn sang chỗ khác.

 

Nam sinh đó cười ngại ngùng với tôi.

 

"À... hôm qua Chước ca bị dầu mỡ làm bẩn, nghỉ ba ngày để hồi phục."

 

“Nhờ tớ đổi chỗ ngồi cho cậu ấy…”

 

Nói xong, cậu ấy lập tức nhận ra điều gì đó, nhìn vào ánh mắt trống rỗng của tôi, vội vàng sửa lại.

 

"Không liên quan gì đến cậu đâu! Đừng nghĩ nhiều nhé!"

 

Tôi chớp đôi mắt cay xè, cảm giác khó chịu không thể diễn tả bằng lời.

 

Tại sao chỉ vì tôi ăn nhiều hơn mọi người nửa bát cơm, ăn thêm một cái đùi gà, mà tôi lại bị ghét bỏ đến vậy?

 

Tôi cúi đầu nhìn đôi tay tròn trịa mũm mĩm của mình, quyết định không làm công chúa trong mơ nữa.

 

—-----

 

Ba ngày sau, Lục Chước trở lại lớp học, tay ôm eo cô bạn gái hoa khôi của lớp.

 

Hoa khôi Đinh Viên là học sinh múa.

 

Cao 1m68, nặng 92 cân.

 

Tôi, Đào Lật, cao 1m62, nặng 140 cân.

 

Ủy viên thể dục không nhịn được trêu chọc: "Chước ca cuối cùng cũng nở hoa rồi à~~"

 

"Thật hay giả đấy?"

 

Đinh Viên bĩu môi, làm vẻ giận dỗi.

 

"Có ý gì vậy? Tớ là người dễ dàng để ai đó ôm eo chắc?"

 

Lục Chước lười biếng nhướn mày, không phủ nhận lời cô ấy.

 

Nhiều người bắt đầu reo hò chúc mừng.

 

Tôi cúi đầu nhìn vào cuốn sách giáo khoa, cầm bút viết nhẹ tay.

 

May mắn là chẳng ai còn bận tâm đến chuyện của tôi nữa, không ai cười nhạo tôi cả.

 

Như vậy đã là tốt lắm rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hay-yeu-em-that-long/chuong-2.html.]

—-

 

Trong một thời gian dài, tôi và Lục Chước hoàn toàn không có bất kỳ giao tiếp nào.

 

Tôi dần quen với việc không có bạn cùng bàn, chỉ tập trung vào học hành.

 

Chuẩn bị cho kỳ thi đại học chỉ còn chưa đầy một năm nữa.

 

Trong kỳ thi thử, tôi đạt điểm tiếng Anh 149.

 

Lần đầu tiên vượt qua lớp phó học tập.

 

Ngay sau khi tan học, cậu ấy lập tức kéo bàn đến ngồi cạnh tôi, trở thành bạn cùng bàn mới của tôi.

 

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của tôi, cậu ấy khẽ cười.

 

“Cô Vương nói văn của tôi tệ quá, bảo tôi học theo cậu.”

 

“Bạn cùng bàn mới, mong chỉ giáo.”

 

Phải mất vài giây tôi mới phản ứng lại, hóa ra mình đã có bạn cùng bàn mới.

 

Có chút vui mừng.

 

Vì vậy, tôi vội vàng đưa cho cậu ấy quyển sổ ghi lại các câu và từ vựng cao cấp mà tôi đã ghi chép, mỉm cười nhẹ.

 

"Nè, cậu xem đi, tớ học thuộc những thứ này."

 

"Cảm ơn nhé."

 

Không ngờ, khi ngẩng đầu lên, tôi lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lục Chước từ phía xa.

 

Dường như cậu ấy đã nhìn về phía này rất lâu rồi.

 

Lục Chước quay đi trước, khóe môi cậu ấy nở nụ cười chế giễu.

 

Tôi không biết rằng cậu ấy lại ghê tởm lời tỏ tình của tôi đến vậy.

 

Ghê tởm đến mức không muốn nhìn tôi sống vui vẻ.

 

—--

 

Ngày hôm sau, bạn cùng bàn mới - học ủy của tôi, mang đến cho tôi hai cái bánh bao nhân cải mặn.

 

"Dành cho tớ à?"

 

Cậu ấy cười gật đầu, "Ừ, để cảm ơn cậu."

 

Tôi thận trọng đỡ lấy hai chiếc bánh bao bằng cả hai tay và nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

 

Mỗi món ăn ngon đều xứng đáng được đối xử trân trọng.

 

 

Loading...