HÃY YÊU EM THẬT LÒNG - CHƯƠNG 15 (HẾT)
Cập nhật lúc: 2024-09-10 00:25:40
Lượt xem: 1,834
15
Cuối cùng Tống Thời Việt cũng dừng lại.
Anh cười nhạt, nhìn Lục Chước từ trên cao xuống.
"Đồ vô dụng."
"Thích một người mà cũng không dám công khai, cậu có tư cách gì tranh giành với tôi?"
Lục Chước bị chạm đúng điểm yếu, cười lạnh một tiếng, chủ động bước tới.
Tôi không còn kiên nhẫn nữa, lấy bình xịt hơi cay từ trong túi xách ra và xịt thẳng vào mặt hắn.
Mắt Lục Chước bị kích thích, không nhìn rõ đường, loạng choạng lùi lại và va lưng vào gốc cây.
Không ai giúp hắn, chắc chắn hắn sẽ phải mất một thời gian dài mới có thể mở mắt trở lại và về trường.
Nhưng dù vậy, đôi mắt của hắn chắc chắn sẽ bị tổn thương vĩnh viễn.
Nhìn dáng vẻ thảm hại của Lục Chước bây giờ, tôi chợt nhớ lại hình ảnh tôi ngồi dưới mưa, cô độc không ai giúp đỡ vào thời điểm học cấp ba.
"Lục Chước, hôm nay nhìn thấy cậu như thế này, tôi mới cảm nhận rằng cuối cùng mình đã bước ra khỏi cơn mưa ấy."
Tôi sẽ không bao giờ nghĩ lại ngày hôm đó đầy đau đớn đến nghẹt thở.
Tôi cũng không mong Lục Chước sẽ trải qua những gì giống như tôi đã từng.
Nhưng hiện tại như thế này đã là quá đủ.
Ít nhất, điều này chứng minh rằng trên đời thực sự có nhân quả báo ứng.
—----
Tống Thời Việt không giống như Lục Chước nói, chỉ biết dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Anh đã thu thập đủ bằng chứng huấn luyện viên quấy rối nữ sinh khác, và Đinh Viên gian lận thi nghệ thuật, hối lộ giám thị, nộp hết cho trường.
Ngày hôm sau, trường học liền đuổi học Đinh Viên, ghi lỗi, yêu cầu huấn luyện viên thôi học.
Nhanh đến nỗi khiến người ta kinh ngạc.
Tống Thời Việt đối diện ánh mắt nghi ngờ của tôi, gõ gõ vào mi tôi, lười biếng nói:
"Không phải em muốn thấy rằng thế gian này thực sự có nhân quả báo ứng sao?"
Tôi nhìn vào vẻ mặt thản nhiên của anh ấy, không nhịn được cười.
"Anh thật sự không cần làm đến mức đó, thật đấy."
Tống Thời Việt nhún vai, khuôn mặt không tỏ ra chút gì là hối lỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hay-yeu-em-that-long/chuong-15-het.html.]
"Nếu không làm vậy, anh sợ rằng có kẻ không bao giờ tỉnh ngộ."
"Anh chỉ muốn cho em thấy rằng những kẻ đã làm tổn thương em sẽ phải nhận lấy hậu quả tương xứng."
Tôi nhìn xuống tay mình đang được đan chặt với tay anh ấy, bỗng cảm thấy trong lòng chợt ấm áp.
Quả thật, anh ấy đã vì tôi mà làm rất nhiều điều.
Trước đây, tôi từng nghĩ rằng chỉ cần mình mạnh mẽ hơn, không để bất cứ ai làm tổn thương mình là đủ.
Nhưng giờ đây, tôi hiểu ra rằng không chỉ cần tự bảo vệ bản thân mà còn có người sẵn lòng đứng ra, dù có phải đi ngược lại với cả thế giới cũng muốn bảo vệ tôi.
—----
Tôi và Tống Thời Việt đã đính hôn trước khi bắt đầu năm tư đại học. Sau buổi lễ đính hôn, anh ấy ôm tôi, trong cơn chếnh choáng men say, ngồi trên chiếc ghế treo, hồi tưởng lại lần đầu gặp tôi từ thời cấp ba.
Anh lười biếng nở nụ cười, ánh mắt xa xăm.
"Lần đầu nhìn thấy em, anh đã nghĩ em giống như một chiếc bánh nếp tròn vo biết đi."
"Khi đó, anh nghĩ rằng em không hợp để gầy đi, vì gầy thì sẽ không còn đáng yêu nữa."
Anh nói xong bật cười khẽ, "Nhưng khi nhìn những cô gái khác, anh chẳng thấy có sự khác biệt gì, cao thấp, mập ốm đều chẳng có cảm giác."
Tôi chỉnh lại lời anh, "Là anh bị mù mặt đấy."
Anh nghịch ngợm vành tai tôi, "Có lẽ vậy, lúc đó anh còn nghĩ mình thích những cô gái mũm mĩm."
"Cho đến khi em gầy đi, anh mới nhận ra rằng—"
Đột nhiên, anh siết chặt eo tôi, xoay người tôi lại, để tôi ngồi lên đùi anh.
Tống Thời Việt hôn lên chóp mũi tôi, nhẹ nhàng nói:
"Em là tiêu chuẩn duy nhất của anh trong việc chọn bạn đời."
"Chỉ cần là em, dù em thay đổi thế nào, anh cũng sẽ không do dự mà đắm chìm vào."
Tôi vòng tay qua cổ anh, mỉm cười nói:
"Thật trùng hợp."
"Em cũng vậy."
Khi cả trường đồn thổi rằng mặt anh bị sẹo bỏng kín, điều em nghĩ đến không phải là sự xa lánh, mà là nếu chẳng ai chấp nhận anh...
Em sẽ vui vẻ đón anh về nhà.
(Hoàn)