Hiểu Lầm Ngọt Ngào - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-05-12 00:45:20
Lượt xem: 3,630
25.
Trên đường, có lẽ là do thời gian mang thai đặc biệt thích ngủ, cũng có thể là do bị dày vò nguyên một ngày làm cho cả thể xác lẫn tinh thần tôi đều vô cùng mệt mỏi, tôi vậy mà nằm trong n.g.ự.c của Dung Thần ngủ say sưa.
Thẳng đến khi xe dừng lại mới mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ ra.
Ngoài cửa sổ xe là một mảnh đèn đuốc sáng trưng, biệt thự nằm một mình trên đỉnh núi rộng lớn nhìn qua càng giống như một cung điện tráng lệ.
“Đây là đâu vậy?”
“Nhà của chúng ta.”
Dung Thần cuối đầu, nhẹ nhàng hôn lên tráng tôi:
“Còn mệt không? Nếu buồn ngủ thì em cứ ngủ tiếp đi.”
Tôi vốn đang muốn trả lời, nhưng cuối cùng chỉ gật nhẹ đầu rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngủ thiếp đi. Dung Thần cười một cách bất đắt dĩ rồi cũng cưng chiều mà ôm tôi xuống xe.
Anh ôm tôi một đường đi thẳng vào nhà chính, lên phòng ngủ ở tầng hai. Tôi ngủ một cách say sưa, không biết trời đất là gì. Dung Thần nán lại trong phòng một hồi, xác định tôi không có vấn đề gì mới xoay người đi xuống lầu.
Trong phòng khách, quản gia đã sớm thông báo để cho tất cả người hầu, vệ sĩ và các người làm ở những bộ phận khác tập trung hết một lượt dưới sảnh chính.
Dung Thần quét mắt nhìn một lượt tất cả những người có mặt ở đây rồi nghiêm túc lên tiếng:
“Cô ấy là vợ tương lai của tôi, là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Dung.”
Tất cả mọi người có mặt ở đây nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc nhưng không một ai lên tiếng, chỉ im lặng nghe Dung Thần nói tiếp.
“Các người bình thường đối với tôi như thế nào thì đối với cô ấy như vậy.”
“Khi nào cô ấy tỉnh lại thì thông báo cho tôi biết.”
Dung Thần nói xong thì đưa tay cầm lấy áo khoác đi ra ngoài:
“Chuẩn bị xe, bây giờ tôi sẽ đi gặp ông nội.”
26.
Một đêm này tôi ngủ vô cùng ngon giấc, đây có lẽ là giấc ngủ trọn vẹn nhất của tôi trong suốt hai mươi năm qua. Khi tôi tỉnh lại đã là gần chín giờ.
Trước mắt là một nơi hoàn toàn xa lạ, nhưng không biết vì sao tôi lại không hề có cảm giác kháng cự hay sợ hãi.
Sau khi rời giường rửa mặt, tôi tùy tiện tìm đại trong tủ quần áo một bộ đồ mới để thay sau đó liền xuống lầu, lại nhìn thấy Dung Thần đang ngồi ở đó. Nhìn thấy tôi xuống anh cũng không đứng dậy mà lên tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hieu-lam-ngot-ngao/chuong-11.html.]
“Ăn một chút gì đó trước đi.”
“Anh ăn chưa?”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
“Ăn rồi.”
Nói xong, anh cũng thu hồi tầm mắt mà tiếp tục xem tờ báo trên tay. Không biết có phải tôi gặp ảo giác hay không mà cảm giác sắc mặt của anh không được tốt. Cả người nhìn sao cũng thấy có chút tiều tụy, dưới mắt là một quầng thâm đậm. Nhưng tôi cũng biết ý mà không hỏi nhiều, chỉ yên lặng an tĩnh mà ăn phần của mình.
27.
Bàn tay để ở đầu gối anh không dấu vết mà vuốt vuốt.
Đêm qua khi đi gặp ông nội để nói chuyện. Chịu vài chục roi còn chưa nói, anh còn quỳ dưới nhà cả một đêm, mãi đến 6 giờ sáng nay mới đứng dậy trở về. Dù cho sức khỏe anh có tốt đến mấy cũng không thể chịu nổi loại dày vò như vậy, hai chân anh lúc này như không còn là của anh nữa, gần như mất đi cảm giác.
Nhưng cho dù có thật sự phải phế đi đôi chân thì anh cũng cam tâm tình nguyện. Nếu ông nội đã chịu hạ giọng như vậy thì chuyện anh cưới Trình Thương Thương vào cửa đã nắm chắc đến 70%, 30% còn lại phụ thuộc vào bản thân Trình Thương Thương rồi. Dù sao thì chuyện cưới xin cũng nên là hai bên tình nguyện mới tốt.
Anh từ trước đến giờ làm gì cũng vô cùng tự tin, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy không chắc chắn như vậy.
Anh nhịn không được mà nhìn về hướng nhà ăn. Cô đang ngồi đó thưởng thức bữa sáng, miệng nhỏ lúc đóng lúc mở. Nhìn từ bên ngoài vào như vậy liền cảm thấy cô vô cùng ngoan ngoãn, Dung Thần chỉ cảm thấy tim mình mềm đi. Chính là cô gái đó đã cướp đi trái tim của anh, nhưng cô lại không muốn chịu trách nhiệm với anh. Nhưng anh đối với cô lại càng không có cách nào, cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc dung túng, cưng chiều và ầm thầm bảo vệ cô, càng đừng nói đến bây giờ cô còn đang mang thai con của anh.
Nghĩ tới đây, anh chỉ cảm thấy tim mình vừa ngọt ngào lại vừa chua chát, hận không thể lập tức cưới cô vào cửa, biến cô thành của riêng anh mà cưng chiều.
Nhưng anh cũng biết không thể quá cứng rắn, phải từ từ tiếp cận, nếu không sẽ dọa cho cô sợ hãi mà bỏ của chạy lấy người, cũng giống như đêm hôm đó sau khi tỉnh lại, cô liền bỏ chạy không dấu vết.
Anh không muốn tình huống như vậy xảy ra một lần nữa. Nhìn người mình thích rời đi mà không cách nào giữ lại thật sự rất đau lòng.
28.
Dung Thần đưa tôi về nhà chính gặp ông nội của anh ấy.
Nhân vật hô mưa gọi gió trong truyền thuyết ở trước mặt tôi lại là một bộ dáng vô cùng gần gũi, hiền từ.
Sau khi gặp mặt ông nội tôi cũng mới biết chuyện hôm qua anh ấy đã vì tôi mà quỳ cả một đêm dưới nhà.
“Tiểu tử này từ nhỏ đã vô cùng ương bướng, chưa từng cúi đầu chịu thua lần nào, suốt hai mươi bảy năm qua, đây là lần đầu tiên ông thấy thằng nhóc đó có bộ dạng như vậy.”
Ông nội lại thở dài một tiếng nói:
“Ông biết nếu ông không gật đầu đồng ý, nó sẽ đối đầu với ta đến cùng, như thế sẽ làm cho tình cảm hai ông cháu càng thêm có khoảng cách, vậy thì chi bằng gật đầu thuận theo ý nó.”
“Hôm nay gặp được con ông cũng đã hiểu ra vì sao thằng nhóc đó vẫn luôn thích con như vậy rồi.”
Nhưng tôi không hiểu, tôi và anh ấy vì sự nhầm lẫn đêm đó mới có mối liên hệ với nhau, vậy tại sao anh lại nhớ mãi không quên tôi được nhỉ? Tôi cũng không tự tin mù quáng đến mức cho rằng, anh ấy là vì đêm đó mà khăng khăng một mực với tôi đâu.