HỔ PHÁCH - 18
Cập nhật lúc: 2024-08-03 23:08:04
Lượt xem: 1,526
33
Ta chưa kịp đưa tay, một đôi tay dài đã nhanh hơn ta một bước, bế Lân Nhi lên.
Lân Nhi mặc bộ đồ ngủ màu xanh lam nhạt, mềm mại nằm trên vai Chu Hoằng Chân, còn nửa nhắm nửa mở mắt, để Chu Hoằng Chân dùng khăn ấm mà người hầu đưa tới lau mặt cho.
Chu Hoằng Chân thấy ta ngơ ngác đứng đó, cười nói: "Nữ hiệp, không phải cô cũng muốn bản vương lau mặt cho chứ?"
Mặt ta đỏ bừng, vội vàng chạy ra sau bình phong rửa mặt.
Tối qua ta quậy quá, quần áo trên người cũng không thay đã ngủ, thật là...tự...do
Khi ăn sáng, Chu Hoằng Chân vẫn đang cho Lân Nhi uống nước mật ong, lại ra hiệu cho ta uống.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta nói: "Lân Nhi không thích mật ong."
"Nó đêm qua cũng uống rượu, không uống sẽ kêu đau đầu."
Ta kinh ngạc mở to mắt.
Chu Hoằng Chân gõ nhẹ lên trán Lân Nhi, bất đắc dĩ nói: "Chính là cô khăng khăng bắt ta đi lấy giấy bút, kết quả cô say khướt, nó lén uống. Ta cũng giật mình, sao vừa quay lại, đã thấy hai kẻ ngốc cùng cười ngơ ngẩn với ta."
Một bữa cơm, trong sự ủ rũ của ta và Lân Nhi mà ăn xong.
Mấy ngày trước dưỡng thương, cả ngày không có tinh thần, hiện nay đã qua năm mới, không còn những lễ nghi phiền phức như trước, cũng không cần đi thăm hỏi các phủ đệ, thời gian đột nhiên nhiều lên rất nhiều.
Ở lại vương phủ mãi cũng không ổn.
Lân Nhi đang đội mũ sói, găng tay sói, hào hứng đắp người tuyết.
Chơi một lúc, nó lưỡng lự đi đến trước mặt Chu Hoằng Chân, liếc Chu Hoằng Chân một cái, cúi đầu, đáng thương hỏi: "Sư phụ, tối qua Lân Nhi uống rượu, hôm nay đầu còn hơi choáng, không biết có thể xin nghỉ một ngày, mai lại viết bài tập không ạ?"
Chu Hoằng Chân đặt bút xuống, nhìn về phía ta, lúc này hắn đang ngồi sau bàn xử lý công văn, còn ta thì cuộn mình bên tháp, nhờ ánh sáng cửa sổ, đọc thoại bản.
Vốn dĩ Lân Nhi kéo ta vào thư phòng trước, sau đó Chu Hoằng Chân cũng vào, ta không tiện thấy hắn lại lẩn tránh như tránh ôn dịch, chỉ có thể giả vờ không quan tâm mà lười biếng ở lại.
Ta nâng cuốn sách lên một chút, cố gắng che đi khuôn mặt của mình.
Người mẹ hiền thường khiến con hư mà. Huống chi khi ta học tại Thư viện Bạch Lộc, cũng thường hay giả bệnh để trốn học, phần lớn bài vở... đều nhờ Tiêu Cảnh Chi làm giúp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ho-phach/18.html.]
Nhớ đến Tiêu Cảnh Chi, ánh mắt ta lại tối đi. Giữa chúng ta từng có những năm tháng huy hoàng rực rỡ, có sự ấm áp ngọt ngào khi bên nhau sớm tối, cùng nhau vào ra, uống rượu ăn thịt, trêu chọc bạn đồng học, cùng cưỡi ngựa du xuân, thưởng hoa ngắm nguyệt... Khi phò tá Chu Hoằng Nghị lên ngôi, biết bao sóng gió, mưu mô xảo quyệt, không phải chúng ta đã cùng nhau vượt qua từng bước một hay sao?
Vậy mà giờ đây lại trở thành không bằng người dưng.
"Mẫu thân!" Trước mặt là khuôn mặt đáng yêu của Lân Nhi, nó trèo lên giường, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, ôm lấy cổ ta, cố gắng dùng sự đáng yêu của mình để làm ta xiêu lòng: "Mẫu thân, sư phụ nói nếu mẫu thân đồng ý hôm nay con không phải làm bài tập, con có thể tiếp tục chơi~"
Ta xoa trán, khó khăn nói: "…Vậy con… đi chơi đi, ngày mai làm bù bài tập của hai ngày này."
"Wow! Cảm ơn mẫu thân!" Nó hôn ta một cái thật mạnh, vui mừng reo lên, rồi nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy đi chơi.
34
"Vương gia, ta định…" Ta đặt cuốn sách xuống, nhìn hắn nói, "dự định sau Tết Nguyên tiêu, sẽ lên đường về Hàng Châu."
Ta đã gửi thư cho ngoại công từ trước, người đến đón ta và Lân Nhi có lẽ mấy ngày nữa sẽ đến kinh thành.
Tay cầm bút của hắn thon dài trắng trẻo, nghe vậy khựng lại, rồi thản nhiên nói: "An toàn làm sao bảo đảm?"
Ta kể chuyện ngoại công cử người đến đón.
Hắn cau mày nói: "Không đủ thỏa đáng, nếu đối phương thực sự muốn hại cô, không phải chỉ vài người trong giang hồ có thể giải quyết."
Chẳng lẽ cứ sợ hãi mãi mà trốn trong vương phủ suốt đời sao? Hơn nữa, đám hắc y nhân đó chưa chắc đã nhắm vào ta, nhắm vào Tiêu Cảnh Chi và Triều Châu có khả năng lớn hơn.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta, hắn nói: "Đúng lúc sau Tết ta cũng phải thay hoàng thượng đi một chuyến Giang Nam, giám sát nhiệm vụ khai thông kênh đào, khi đó cô và Lân Nhi đi cùng ta, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Trong lòng ta vui mừng, đây rõ ràng là cách tốt nhất: "Đa tạ vương gia!"
Đêm đến, sau khi Lân Nhi ngủ, ta cầm bút lên, muốn viết gì đó, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Thôi, đã hoàn toàn đoạn tuyệt rồi, chuyện cũ theo khói mây, cũng không cần chia tay nữa.
Mấy ngày sau, Tiêu Cảnh Chi lại đến vương phủ.
Chu Hoằng Chân hỏi: "Cô muốn gặp hay không?"
Còn vài ngày nữa, ta sẽ dẫn Lân Nhi về Hàng Châu, e rằng đời này sẽ không gặp lại hắn nữa.
Nhớ lại chàng thiếu niên dưới ánh trăng đêm đó, bao dung vô hạn và yêu thương ta, ta nói: "Gặp."