HỔ PHÁCH - 19
Cập nhật lúc: 2024-08-03 23:08:18
Lượt xem: 1,843
Hắn vẫn có vẻ tiều tụy, nhưng đã rất bình tĩnh.
Hắn nhìn lướt qua cách bài trí trong phòng, ngồi xuống bên bàn.
Ta rót một cốc nước, đẩy về phía hắn nói: "Đêm đó ta uống chút rượu, không tiện lắm."
Hắn lắc đầu, nói: "Ta đã chuẩn bị một ngôi nhà khác, cũng đã nói với gia đình về việc dọn ra ngoài."
Ta nói: "Của hồi môn của ta ở phủ ngươi, chưởng quỹ của tiệm cầm đồ Phúc Ký sẽ đến giúp ta dọn đi."
Hắn nói: "Nếu sau này ta xuất chinh, sẽ mang theo nàng cùng đi."
Ta nói: "Ta và Lân Nhi dự định rời đi sau Tết Nguyên tiêu."
Hắn muốn nắm tay ta nhưng dừng lại giữa chừng, giọng khàn khàn nói: "Nàng nói gì?"
"Sau Tết Nguyên tiêu, chúng ta sẽ đi."
"Đừng... đừng quyết tuyệt như vậy, được không?" Tiêu Cảnh Chi ôm mặt, "Sao nàng lúc nào cũng cứng rắn như vậy? Nàng có yêu cầu gì, nàng muốn ta làm gì, đều được, ta chỉ cần nàng đừng rời xa ta... Chúng ta có tình nghĩa phu thê bao năm..."
"Nếu ngươi lại nói những lời sáo rỗng này, thì nhanh chóng đi đi." Ta mất kiên nhẫn nói, "Ta vốn muốn từ biệt ngươi đàng hoàng, nếu ngươi không muốn chấp nhận thực tế, thì lập tức rời khỏi đây."
35
Hắn sững sờ một chút, không thể tin nổi nói: "Lâm Uyển Dao, những năm qua, ta đối với nàng tận tâm tận lực, giờ chỉ phạm sai lầm này, nàng đã muốn quyết tuyệt như vậy? Nnagf nhìn trong kinh thành này, ai không có tam thê tứ thiếp, phu nhân nhà ai lại như nàng?"
Hắn dịu giọng: "Sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng gấp đôi, bù đắp lỗi lầm của ta, được không?"
Hắn lại nói: "Đúng rồi, đại tẩu lần này cũng đến thăm nàng, nàng..."
Theo bên cạnh hắn là tiểu đồng, nhanh nhẹn đi ra ngoài, chẳng bao lâu sau đại tẩu liền vào.
Ở nhà họ Tiêu, mẹ chồng mạnh mẽ tinh anh, thích lập quy củ cho các con dâu, đại tẩu ít nói nhưng tâm địa khá tốt, người cũng thật thà, còn nhị tẩu và tam tẩu, lòng dạ thì hơn cả tổ ong vò vẽ.
Ta và họ bình thường ngoài việc đến chỗ mẹ chồng thỉnh an, không qua lại nhiều. Nhưng sau khi Tiêu Cảnh Chi xuất chinh, Lân Nhi ốm, đại tẩu có kinh nghiệm hơn, thường đến giúp ta chăm sóc Lân Nhi.
Đại tẩu dáng người hơi tròn, thấy ta, hốc mắt đỏ lên, câu đầu tiên lại là: "Uyển Dao, muội đi rồi, tỷ phải làm sao đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ho-phach/19.html.]
Ta bật cười.
Đại tẩu xấu hổ nói: "Thường ngày họ trò chuyện, còn có muội cùng tỷ là người ít nói, giờ muội đi rồi, tỷ..."
Tỷ ấy ngưng lại, nói: "Muội làm vậy để làm gì? Nam nhân nào mà không trăng hoa? Cảnh Chi giờ cũng không cưới cô nương Mông Cổ kia nữa, muội gây sự một chút, cho hắn biết lợi hại, sau này không dám nữa là được. Muội thực sự nhẫn tâm nhường vị trí phu nhân tướng quân của muội cho người khác sao! Lợi cho mấy con tiểu tiện nhân bên ngoài! Hơn nữa, khó khăn lắm mới dạy dỗ được phu quân, muội lại cứ thế nhường cho người khác, hắn trưởng thành rồi, đáng tiếc sau này chỉ tốt với người khác, muội không thấy trong lòng khó chịu sao?"
"Đại tẩu, mấy năm nay, cảm ơn tỷ đã chăm sóc, những điều khác ta sẽ không thay đổi ý định."
Thấy ta dầu muối không vào, đại tẩu bất lực thở dài, nói: "Không ngờ ngày thường muội ít nói, ý kiến lại lớn như vậy."
36
Đại tẩu thở dài một hơi, nói: "Có ngoại công làm chỗ dựa thật tốt. Muội xem ta, đừng nói tự mình đưa ra ý kiến, ngay cả đại ca đuổi ta đi, ta cũng không đi. Ta có thể đi đâu? Con cái chắc chắn không cho ta mang đi, nhà mẹ đẻ chắc chắn coi ta là nỗi nhục, nghĩ rằng ta làm mất mặt, sau này các muội muội, cháu gái lấy chồng thế nào, các đệ đệ, cháu trai lấy vợ ra sao."
"Tỷ thật ghen tị với muội có gan không quan tâm gì cả."
Đại tẩu ra ngoài, Tiêu Cảnh Chi chờ đợi tiến lên, nhìn nàng, đại tẩu thở dài, lắc đầu.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Nàng thực sự muốn như thế này?"
"Thực sự."
"Lân Nhi nàng đừng mong mang đi, nó là con trai của Tiêu Cảnh Chi ta!"
Ta tán thưởng nhìn hắn, trên chiến trường hắn có lẽ cũng như vậy, có uy thế lôi đình vạn quân, mang lại cho người ta cảm giác áp bức như núi Thái Sơn đổ xuống.
"Ta sẽ cầu xin bệ hạ hạ chỉ, cho phép ta nuôi dưỡng nó đến tuổi trưởng thành, rồi trả lại cho nhà họ Tiêu." Ta chậm rãi nói, "Nó còn quá nhỏ, cần mẹ."
"Vậy nàng đừng đi. Nếu nàng muốn tự mình mang theo nó sống, ta đã chuẩn bị sẵn nhà cửa, các nàng có thể dọn vào bất cứ lúc nào. Uyển Dao, nàng muốn thế nào, ta đều nghe theo nàng. Hòa ly, thì không được.”
"Ngươi có đồng ý hòa ly hay không, làm mất mặt là chuyện của ngươi."
Lân Nhi từ bên ngoài chạy ào vào, ở nhà họ Tiêu, nó không dám nhảy nhót như thế này, nhà họ Tiêu chú trọng nhất là sự chững chạc, thể diện.
Tiêu Cảnh Chi thấy nó, lập tức bế nó lên, nói với ta: "Con trai ta sẽ mang về trước, đợi nàng nghĩ thông suốt, ta sẽ đến đón nàng!"
"Ngươi!" Ta giận dữ đập bàn, "Ngươi muốn cướp con với ta sao?"