HỔ PHÁCH - 3
Cập nhật lúc: 2024-08-03 20:56:29
Lượt xem: 1,606
05
Không phải ta không có chuẩn bị tâm lý.
Chuyện như vậy, ai có thể thoát được đây?
Phu quân nạp thiếp hoặc tái giá, đấu đá trong hậu cung, còn có những đêm không ngủ, tiếng khóc thầm của nữ nhân phản chiếu trên màn trướng...
Khi ta bốn, năm tuổi, cha nạp thiếp, lúc đó mẹ suốt đêm ngồi bên ngọn nến, vừa nhìn những bức thư mà cha đã viết cho mẹ khi còn trẻ, vừa lau nước mắt bằng khăn tay. Mẹ tưởng rằng ta đã ngủ, nhưng thực ra ta luôn nửa tỉnh nửa mê biết được nỗi buồn và đau khổ của mẹ.
Cha vốn là một thư sinh nghèo, vì không có tiền đi thi ở kinh thành, nên đã làm công việc trong nhà mẹ. Một người là tiểu thư con nhà giàu, một người là thư sinh dù nghèo nhưng tuấn tú, tài hoa, thật là một câu chuyện đẹp.
Ngoại công chỉ có một người con gái là mẹ, ông muốn tìm rể, một là mẹ ở nhà, không lo chịu thiệt thòi, hai là gia sản trong nhà, sau này cũng dễ giao cho đời sau.
Nhưng mẹ không đồng ý, mẹ không muốn cha chịu uất ức như vậy.
Ngoại công không cưỡng cầu.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Sau này cha một bước lên mây, thật sự kiệu hoa rước mẹ về. Ân ái mấy năm, rồi cha bắt đầu nạp thiếp, sau này, cha gần như không tới phòng của mẹ nữa.
Di nương tất nhiên không phải người dễ dàng đối phó. Sau khi di nương sinh con trai, thường hay chỉ trỏ mẹ, còn hay đánh mắng ta. Lúc đầu, mẹ còn dẫn ta đi tìm cha nói lý lẽ, nhưng cha chỉ bế đứa đệ đệ nựng nịu, tỏ vẻ từ phụ.
Năm ta tám tuổi, mẹ lại mang thai, đừng nói là mẹ, đến cả ta cũng cầu nguyện mẹ sinh được con trai, để lấy lại tình cảm của cha.
Mẹ không thể sinh ra con trai, trong lúc đi dạo trong vườn, không biết bị ai đẩy từ phía sau, cả người rơi xuống từ cây cầu cong không cao lắm, bị sảy thai.
Mẹ quá yếu đuối, chỉ biết khóc, khóc mãi, vốn dĩ còn chải chuốt tỉ mỉ để lấy lòng cha, sau khi sảy thai, cha không đến thăm, mẹ đã có chút thần kinh.
Sau đó bệnh của mẹ ngày càng nặng, đêm mẹ qua đời ta rất sợ, mẹ cứ ho liên tục, ta chạy ra ngoài muốn gọi đại phu. Khi đó di nương nói thích viện của mẹ, cha liền để chúng ta chuyển đến ở trong một viện xập xệ, nha hoàn bà tử thường hầu hạ mẹ đã bị bán đi hoặc bị gọi đến viện của di nương làm việc nặng nhọc.
Mưa rất lớn, tiếng sấm cũng rất lớn. Thường ngày vào lúc này, cha đáng lẽ đang ở thư phòng, ta muốn cầu xin cha tìm đại phu cho mẹ, nhưng khi ta tới nơi, qua khe cửa ta thấy cha và di nương ở bên nhau.
Cha nói: "Nàng ta c.h.ế.t cũng tốt, ta thấy nàng ta là lại nhớ tới quãng thời gian khổ sở vô cùng của mình."
Giọng nói của di nương mang theo hơi thở gấp gáp, bà nói: "Lão gia, vậy chẳng phải thiếp cũng nên c.h.ế.t đi cho rồi sao?"
Cha trách mắng: "Xuân Nương, sao nàng lại có thể giống nàng ta, nàng là người cùng ta lớn lên, nàng chính là một phần của ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ho-phach/3.html.]
Vậy ra, tình cảm keo sơn giữa cha và mẹ chỉ là giả dối, những lá thư tình dày như núi cũng chỉ là giả dối, từ khi xuất hiện, ông đã mang theo mục đích, gia tài vạn quán của tiểu thư nhà giàu có thể giúp ông thuận lợi tham khảo, thậm chí có thể trong vài năm đầu giúp ông tạo dựng quan hệ, đợi đến khi quan lộ hanh thông, những kẻ đã chứng kiến sự nghèo khổ, thấp kém của ông, tốt nhất là nên c.h.ế.t hết đi.
Hình ảnh thời thơ ấu của cha và di nương dần dần trùng lặp với Tiêu Cảnh Chi và Triều Châu.
06
Ta không gõ cửa phòng cha.
Chỉ trở về phòng của mẹ, người ướt đẫm.
Khi ta trở lại, bà đã ngồi trước gương đồng, khuôn mặt phủ đầy phấn son, che đi vẻ tiều tụy của mình.
Bà lấy lại sự tỉnh táo: "Đi tìm cha con rồi à?"
Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má ta.
Bà mỉm cười: "Ngốc nghếch."
Sau đó bà nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, có chút mơ hồ nói: "Khi đó mười tám tuổi, chưa từng nghĩ tới ngày hôm nay."
Bà bảo ta đi ngủ, ta có dự cảm, bà sắp không qua khỏi.
Không lâu sau, bà rơi lệ nơi khóe mắt, rồi rời khỏi nhân thế.
Mẹ qua đời, cha thở phào nhẹ nhõm. Di nương được nâng lên chính thất. Di nương là biểu muội của cha, hai người rất mực yêu thương nhau. Nhưng tình yêu này cũng không kéo dài, cha nhanh chóng nạp thiếp mới về, cả hậu viện vô cùng náo nhiệt và sôi động.
Năm ta 9 tuổi, ngoại công tới kinh thành, ta trốn trong rương, theo ông đi Hàng Châu, mới thoát khỏi nơi cao môn đại viện ngột ngạt đó.
Ngoại công rất yêu thương ta, coi ta như con trai, thậm chí đưa ta vào học tại Bạch Lộc thư viện.
Ta ở bên ngoại công vô cùng vui vẻ, như muốn bù đắp lại những năm tháng đã mất.
Ông có ý giao lại việc kinh doanh cho ta.
Khi đó ta thích đọc thoại bản và du ký, muốn ngao du sơn thủy khắp nơi.
Vì ai mà ta lại giam mình trong tòa đại viện mà ta đã căm ghét suốt tuổi thơ, cuối cùng chỉ đổi lại được một câu xin lỗi?!