HOA HỒNG VÀ HOA CÚC ĐỀU SẼ NỞ RỘ - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-10 22:12:57
Lượt xem: 1,115
Trong lúc hoảng loạn, tôi nhìn thấy Trần Dịch Nhiên đang trốn trong đám đông.
Đối diện với ánh mắt khinh bỉ và mỉa mai của anh ta, tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Anh ta muốn cho tất cả mọi người thấy bộ dạng thảm hại của tôi.
Tôi bình tĩnh đẩy Hứa Cường ra, lấy điện thoại gọi cảnh sát.
"Cảnh sát sẽ nhanh chóng đến, tôi khuyên hai người rời khỏi đây."
"Đồ vô dụng, mày giỏi lắm phải không?"
"Tự mình vào trường tốt như vậy, mặc đồ tốt như thế, không lo cho bố mẹ sống c.h.ế.t thế nào!"
Tôi đánh giá thấp mức độ vô liêm sỉ của họ.
Họ tìm tôi ba năm, không một chút tin tức, nỗi oán hận dồn nén đã lâu.
Trong lúc tranh cãi, tôi bị Hứa Cường đẩy ngã xuống cầu thang.
Trước khi bất tỉnh, tôi nhìn thấy ánh mắt của rất nhiều người.
Có sự chán ghét, có sự sợ hãi, cũng có một số lo lắng.
Và Trần Dịch Nhiên mặt đầy kinh ngạc, dường như không ngờ sự việc lại diễn biến thành như vậy.
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.
Bác sĩ nói tôi hôn mê ba ngày, chấn động não và gãy xương cánh tay phải.
Tôi không ngờ mình lại thấy Trần Dịch Nhiên trong phòng bệnh.
Anh ta có chút áy náy trên mặt, khó chịu nhìn tôi.
"Tôi không biết họ lại quá đáng như vậy."
Tôi bình tĩnh suy nghĩ cách giải quyết.
"Việc này do anh mà ra, anh phải chịu trách nhiệm."
Dù ra tay là Trương Thúy Phương và Hứa Cường, nhưng nếu không có Trần Dịch Nhiên, họ cũng không thể tìm thấy tôi.
Anh ta cứng đờ gật đầu, "Được."
Nghe vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu anh ta không chịu nhận trách nhiệm, tôi cũng chẳng làm gì được anh ta.
"Vậy thanh toán chi phí y tế cho tôi đi."
Trần Dịch Nhiên có vẻ ngạc nhiên, không ngờ tôi vừa tỉnh dậy đã bắt đầu nghĩ đến những chuyện này.
"Yên tâm, tôi đã trả tiền, tôi cũng sẽ bồi thường cho cô."
"Vậy hai người đó thì sao?"
"Họ đang ở đồn cảnh sát, cô muốn hòa giải hay là..."
Tôi lạnh lùng ngắt lời anh ta, "Tôi muốn họ ngồi tù đến chết."
"Tôi sẽ cố gắng để họ bị phán quyết nghiêm khắc nhất."
Tôi im lặng một lúc, tạm thời không nghĩ ra việc gì khác cần làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoa-hong-va-hoa-cuc-deu-se-no-ro/chuong-10.html.]
"Cô hài lòng rồi chứ?"
Anh ta cúi đầu, lông mày nhíu lại.
"Tôi không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này, tôi chỉ là..."
"Anh chỉ là muốn sỉ nhục tôi, để tôi bị mọi người chế giễu, xem tôi sụp đổ mà thôi."
Trần Dịch Nhiên người cứng lại, không thể phản bác.
"Tôi đã chịu đựng họ hơn ba năm, anh thật giỏi đấy, anh có biết họ định bắt tôi về để làm gì không?"
"Anh nói đúng, tôi không xứng với Lục Tu Viễn, nhưng tôi cũng không đến mức phải gả cho một người đàn ông 40 tuổi chứ?"
"Tôi tệ đến mức đó à?"
"Thư Kiều, tôi không nghĩ thế." Rõ ràng anh ta thiếu tự tin.
"Trần Dịch Nhiên, anh nói tôi tham vọng hư vinh, nhưng tôi có tham tiền của các người không?"
"Dù đứng trước mặt Lục Tu Viễn, tôi cũng có thể đường hoàng nói rằng, tôi chưa từng lấy của anh ấy một xu."
"Tất cả chi phí sinh hoạt của tôi đều là do tôi kiếm được bằng thực lực!"
Anh ta có chút chột dạ, vội vàng lên tiếng: "Cô vừa mới tỉnh, bác sĩ bảo không được xúc động."
Tôi hít một hơi sâu, "Tay tôi phải mất bao lâu mới hồi phục?"
"Hai tháng, bác sĩ nói, sẽ không để lại bất kỳ di chứng nào."
Tôi cười gượng: "Hai tháng..."
"Hai tháng không thể cầm bút, anh biết tôi sẽ bỏ lỡ bao nhiêu bài tập trong hai tháng không?"
"Hả?" Anh không ngờ tôi lại quan tâm đến bài tập.
Tôi sinh ra trong bùn lầy, kỳ thi đại học là sợi dây duy nhất có thể kéo tôi lên cao.
"Anh nói tôi không từ thủ đoạn để leo lên, nên anh muốn phá hoại kỳ thi đại học của tôi, chặn đứng con đường duy nhất của tôi sao?"
"Tôi không có, tôi không nghĩ vậy!"
Anh ta hốt hoảng, cho rằng mình bị hiểu lầm, muốn giải thích.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Trần Dịch Nhiên, anh chẳng phải chỉ muốn thấy bộ dạng thảm hại của tôi thôi sao?"
"Anh đã thành công rồi."
"Nhưng nhớ cho kỹ, tôi chịu thua không phải vì bố mẹ tôi, mà là vì cánh tay này."
"Tôi sẽ không bao giờ tự ti về xuất thân của mình, vì xuất thân là do trời định, còn số phận là do mình giành lấy."
Anh nhìn tôi chăm chú, không nói lời nào.
"Cút đi."
"Tôi..."
"Ra ngoài!" Giọng tôi đã mang theo chút nghẹn ngào.
Sau khi Trần Dịch Nhiên rời đi, trong phòng bệnh vang lên tiếng nức nở.
Rõ ràng tôi chỉ muốn kích thích cảm giác tội lỗi của anh ta, mới cố tình nói những lời đó.