HOA HỒNG VÀ HOA CÚC ĐỀU SẼ NỞ RỘ - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-10 22:12:28
Lượt xem: 1,176
Có người khen ngợi kỹ thuật chơi đàn của Thẩm Minh Châu.
Có người thảo luận về những giải thưởng cô ấy đã giành được.
Cũng có người nói cô ấy là học trò của vị thầy nào đó.
Chỉ có Lục Tu Viễn nhìn chằm chằm vào hình bóng của cô ấy, quai hàm căng cứng.
Anh ấy tức giận rồi.
Giận thì không sao, chỉ sợ anh ấy giận cá c.h.é.m thớt.
Tôi vội cúi đầu, nghiêng người trước Lục Tu Viễn.
"Xin lỗi, là do tôi gây rắc rối cho anh, hôm nay tôi không nên đến."
Nói xong, không đợi anh phản ứng, tôi liền chạy ra ngoài.
Để lại cho anh ấy một bóng lưng yếu đuối.
Tôi đã tội nghiệp như vậy rồi, đừng kiếm chuyện với tôi nữa.
May mà Trần Dịch Nhiên không thất hứa, tài xế đưa đón tôi đã ở ngoài.
Ai ngờ tôi vừa ngồi vào xe, anh ta cũng theo vào.
"Anh đã nói sẽ đưa tôi về, không được nuốt lời!"
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tiền taxi rất đắt.
"Thư Kiều, giờ thì cô vui rồi, cô có biết bữa tiệc sinh nhật này quan trọng thế nào với Minh Châu không?"
"Trần Dịch Nhiên anh nổi điên gì với tôi?"
"Ban đầu tôi không muốn đến, là anh ép tôi đến, chuyện anh gây ra đừng đổ lên đầu tôi!"
"Tôi bảo cô đến là để cô nhận ra vị trí của mình, chứ không phải đến đây phá đám."
Tôi cười lạnh: "Sao anh không trách Lục Tu Viễn, hay là anh nghĩ tôi dễ bị bắt nạt, không dám trách anh ấy, rồi đổ trách nhiệm lên đầu tôi?"
"Thư Kiều, chọc giận tôi, cô có tin tôi sẽ âm thầm đưa cô vào rừng sâu không?"
Tôi lấy điện thoại ra, bấm ba số.
"Cô... quả nhiên con người thật của cô thật đáng ghê tởm!"
Tôi cười nhẹ: "Trần Dịch Nhiên, có phải anh thích tôi không?"
Trong mắt anh ta hiện lên sự chế giễu: "Cô đúng là tự cao quá rồi đấy, tôi không phải là mấy kẻ ngốc bị cô lừa đâu."
"Nếu đã không thích tôi, thì anh có thể đừng bám theo tôi mãi được không?"
"Chúng tôi là kiến cũng rất bận, không có thời gian chơi trò chơi với cậu ấm như anh."
"......"
Cuối cùng, tôi thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Yên tâm đi, tôi không thích Lục Tu Viễn, nhà họ Lục càng không để mắt tới tôi, nên tôi không hề có ý định gì vượt quá giới hạn với anh ấy."
Trần Dịch Nhiên im lặng một lúc lâu, dường như đang cân nhắc tính chân thật của lời tôi nói.
Cho đến khi đến cổng trường, anh mới trầm giọng nói.
"Rời khỏi trường này, rời xa Lục Tu Viễn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoa-hong-va-hoa-cuc-deu-se-no-ro/chuong-9.html.]
Tôi đưa tay vỗ vai anh ta.
"Còn nửa năm nữa là tốt nghiệp, cùng chịu đựng đi, dù sao tôi cũng đang chịu đựng."
Nói xong, mặc kệ vẻ mặt của anh, tôi xuống xe và rời đi.
Bà cô bán bánh tráng trộn ven đường vẫn chưa dọn hàng.
Bữa tối tôi chỉ ăn một cái bánh nhỏ, vẫn còn hơi đói.
"Con gái, vẫn như mọi khi nhé?"
"Dạ vâng, cô ạ."
"Các con học lớp 12 vất vả lắm, nhất định phải ăn cơm đúng bữa nhé."
Con trai của cô đang sắp xếp lại những nguyên liệu còn lại bên cạnh.
Dưới ánh đèn mờ, là bóng dáng anh ấy bận rộn và quyển sách "Năm ba" đặt trên ghế.
Anh ấy cũng là học sinh của trường này, không học cùng lớp với tôi.
Nhưng chúng tôi từng nhận trợ cấp và học bổng cùng nhau.
Nhà anh ấy còn có một người cha bệnh tật.
Trên đời này hầu hết mọi người đều bận rộn vì cuộc sống mưu sinh.
Trên đường trở về ký túc xá, tôi phát hiện trong túi bánh tráng trộn có thêm một cái trứng chiên.
Trong thoáng chốc, mắt tôi ươn ướt.
Thế gian này hầu hết mọi người đều bận rộn vì cuộc sống, đâu có tâm trí nghĩ đến chuyện yêu đương lãng mạn.
Có ăn có mặc mới nghĩ đến chuyện yêu đương.
Trần Dịch Nhiên đúng là ăn no rửng mỡ, đầu óc chỉ toàn là chuyện tình cảm yêu đương.
Anh ta nhiều lắm cũng chỉ tiếp tục thực hiện những đòn tấn công tinh thần không đau không ngứa đối với tôi.
Tuy nhiên, tôi đã đánh giá thấp mức độ đê hèn của anh ta.
11
Khi nhìn thấy Trương Thúy Phương và Hứa Cường ở trường, tôi suýt không nhận ra họ.
Tôi đã lâu không gặp lại bố mẹ ruột của mình.
Giáo viên trung học cơ sở luôn giúp tôi giấu giếm, họ không biết tôi học ở đâu.
Dù họ có biết, đường xa khó khăn, đến thăm cũng chẳng dễ dàng.
Dù có đến thành phố này, họ cũng không vào được trường.
Đây cũng là một trong những lý do tôi đến trường này.
Ngoài lớp học, Trương Thúy Phương tát tôi một cái, rồi ngồi xuống đất khóc lớn.
"Đứa con bất hiếu, đồ chó vô ơn, nuôi mày phí cả công!"
Hứa Cường vừa túm lấy áo tôi, vừa đá tôi.