HOA KHAI PHÚ QUÝ - Chương 02
Cập nhật lúc: 2024-09-10 18:42:04
Lượt xem: 869
Dì Vương kéo tay áo che đi đôi tay của tôi, để lộ những vết sẹo trên mu bàn tay.
"Mọi người xem, đây là do mẹ của con bé dùng kìm nung đỏ dí vào đấy."
"Lại nhìn cô bé này xem, người toàn đồ hiệu được mấy người nuôi nấng cẩn thận, da dẻ trắng trẻo mịn màng."
"Nếu còn muốn Tiểu Tiểu phải xin lỗi cô ta, an ủi ngược lại cô ta thì mấy người tự thấy có thích hợp không?"
Dì Vương lại nhìn Cố Vãn Tình.
"Cô bé, việc mẹ cô làm có thể không trách cô được nhưng Tiểu Tiểu vì mẹ cô mà phải sống những ngày tháng như thế nào trong mười mấy năm qua? Cô cũng nên có lương tâm một chút, lúc này đừng có mà khóc lóc đáng thương nữa, làm vậy chẳng khác nào đang đ.â.m vào tim Tiểu Tiểu sao?"
Nói xong, dì Vương kéo tay áo lên lau nước mắt rồi kéo tôi vào lòng.
"Con bé ngốc này, sao chuyện gì cũng giữ trong lòng thế, trước kia không có ai yêu thương, bây giờ bố mẹ ruột đã đến rồi, chẳng lẽ còn không bênh vực con lại đi bênh vực người khác sao? Đây là bố mẹ ruột của con, có uất ức gì thì phải nói ra!"
"Bố mẹ ruột của Tiểu Tiểu, mọi người nói xem có đúng không?"
Ánh mắt của các bà, các cô đồng loạt nhìn về phía ông bà Cố.
Ông bà Cố cười gượng gạo: "Đúng vậy, có uất ức gì thì cứ nói với bố mẹ."
Bị lời nói của dì Vương chặn họng không nói được gì, Cố Vãn Tình chỉ có thể trừng mắt nhìn nhà họ Cố, hai mắt đỏ hoe cắn chặt môi.
3
Trước khi lên xe cùng nhà họ Cố, dì Vương nhét vào tay tôi một chiếc túi mua sắm, nói là đồng phục mới của đội múa.
Nhưng bên trong lại là một bộ đồ thể thao kiểu dáng rất trẻ trung.
Tôi biết đây là do mấy dì sợ tôi không có quần áo mặc khi đi học nên đã cố ý mua cho tôi.
Tôi nói lời cảm ơn, đưa cho các dì số trứng gà mua được trong siêu thị hôm nay đang giảm giá.
Rồi cất chai dầu và bao gạo mới mua vào chỗ cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoa-khai-phu-quy/chuong-02.html.]
Cố Hành Chu đứng bên cạnh nhắc nhở: "Những thứ này không cần phải cất đâu, sau này cũng sẽ không quay lại đây nữa."
Tôi nghiêng đầu liếc nhìn bố mẹ và em trai đang nhẹ nhàng an ủi Cố Vãn Tình sau lưng anh ta, mỉm cười không nói gì.
Cố Hành Chu quay đầu lại nhìn, không kìm được nói:
"Tiểu Tiểu, Tình Tình không cố ý đâu, em ấy thật sự thấy có lỗi với em, lúc ở nhà em ấy cũng đã khóc nhiều lần rồi..."
"À, vâng, vâng."
Tôi trả lời qua loa vài câu, cầm lấy bộ quần áo mới mà các dì đưa cho, đeo ba lô lên vai chui thẳng vào trong xe.
Trên xe, tôi xem điện thoại, nhà họ Cố thì nhìn tôi.
Dì Tuyên gửi cho tôi năm nghìn tệ trong nhóm chat: [Đây là tâm ý của các dì, không được từ chối!]
Dì Vương cũng gửi tin nhắn cho tôi trong nhóm: [Tiểu Tiểu à, nếu ở đó con thực sự không thấy thoải mái thì hãy quay về.]
Các dì khác cũng lần lượt nhắn tin.
Khu chúng tôi sống toàn là người lao động nghèo.
Mặc dù các dì bây giờ đã nghỉ hưu nhưng mỗi tháng chỉ có chưa đến hai nghìn tệ tiền lương hưu.
Dì Vương, dì Chu còn phải đi chợ bán rau kiếm thêm thu nhập trang trải cuộc sống.
Mấy năm nay, mỗi một đồng họ bỏ ra cho tôi toàn là tiền tiết kiệm được của họ.
Bây giờ đột nhiên gửi cho tôi một bao lì xì lớn như vậy chắc chắn là vì đã nhìn ra bố mẹ ruột của tôi thiên vị, sợ tôi về nhà họ Cố sẽ sống không tốt.
"Tiểu Tiểu này, bộ quần áo của con..."
Bà Cố cau mày nhìn bộ đồ Hoa Khai Phú Quý trên người tôi, cuối cùng cũng không kìm được lên tiếng: "Sau này con là tiểu thư nhà họ Cố, ăn mặc và cư xử phải cho ra dáng."