Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOA KHAI PHÚ QUÝ - Chương 05

Cập nhật lúc: 2024-09-10 18:44:34
Lượt xem: 3,080

Có lẽ vì trước đó đã nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay nên ông bà Cố định nói gì đó.

 

Tôi bèn đưa đưa mặt trong cánh tay có hai chữ "chó ghẻ" do Khương Hồng Phân dùng d.a.o khắc lên cho họ xem.

 

Lúc này nhà họ Cố cuối cùng cũng im lặng.

 

6

 

Tôi vui vẻ gắp hai miếng thịt lớn vào bát của mình.

 

Còn Cố Vãn Tình đứng chôn chân tại chỗ không biết nên đi hay ở, chỉ có thể nhìn nhà họ Cố một cách bất lực.

 

Cuối cùng Cố Hành Chu thở dài "khuyên nhủ" tôi:

 

"Tiểu Tiểu, chúng ta biết những năm qua em sống rất khó khăn nhưng Tình Tình từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình chúng ta, tình cảm với chúng ta rất sâu đậm, chúng ta sẽ không đuổi con bé đi, cũng hy vọng em đừng vì chuyện của mẹ con bé... người phụ nữ đó mà giận cá c.h.é.m thớt, sau này hãy hòa thuận với Tình Tình."

 

Tôi đặt đũa xuống, không để ý đến lời Cố Hành Chu nói, nhìn Cố Vãn Tình với nụ cười nửa miệng hỏi:

 

"Vậy còn cô, cô có muốn hòa thuận với tôi không?"

 

Cố Vãn Tình sững sờ, hai mắt đỏ hoe, uất ức nói:

 

"Em gái, tuy chị biết em không thích chị nhưng ngay từ đầu chị thực sự muốn hòa thuận với em."

 

"Vậy ý là ngay từ đầu cô đã không định rời khỏi nhà họ Cố rồi." Tôi nói: “Nếu đã như vậy, sao cô cứ phải nói nhường nhịn tôi làm gì? Chỉ để chọc tức tôi thôi sao?"

 

Trong mắt Cố Vãn Tình hiện lên tia hoảng hốt, nước mắt lưng tròng: "Chị không có... chị không phải..."

 

Nhưng tôi không định tiếp tục xem cô ta diễn nữa, nói "Tôi no rồi" rồi đứng dậy đi lên lầu.

 

Lúc này Cố Hành Vũ mới kịp phản ứng, đuổi theo chặn tôi lại: "Chị lên lầu làm gì?"

 

"Chẳng phải vừa rồi cậu đã nói rồi sao? Chị Tình Tình của cậu muốn "nhường" phòng cho tôi, tôi đồng ý." Tôi nheo mắt nhìn Cố Vãn Tình và những người khác trong nhà họ Cố với nụ cười hiền lành: "Chẳng lẽ chuyện này cũng là giả? Hay là biết tôi đang ở phòng cho khách, cố ý nói ra để kích thích tôi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoa-khai-phu-quy/chuong-05.html.]

 

Cố Vãn Tình vội vàng nói: "Không... không phải, chị thật lòng muốn nhường phòng cho em gái, chỉ là..."

 

"Vậy thì tốt." Tôi ngắt lời cô ta, nói với quản gia bên cạnh: "Vậy bây giờ phiền dì Tống cho người chuyển đồ đạc của Cố Vãn Tình đến phòng cho khách đi, lỡ đâu tôi mà động tay động chân làm mất mát gì thì tôi không giải thích được."

 

Dì Tống khó xử nhìn ông bà Cố.

 

"Sao vậy? Bản thân Cố Vãn Tình cũng đã đồng ý rồi, còn ai có ý kiến gì sao? Hay là mọi người cảm thấy tôi không xứng?" Tôi hỏi.

 

"Không phải, Tiểu Tiểu, con đừng suy nghĩ nhiều." Ông Cố nói với dì Tống: “Cứ làm theo lời tiểu thư nói."

 

"Bố..." Cố Vãn Tình trừng lớn mắt, nhìn ông Cố với vẻ mặt sắp khóc đến nơi.

 

Ông Cố áy náy quay đầu đi, giục Cố Hành Chu nhanh chóng sắp xếp việc sửa sang lại phòng trống trên tầng 2.

 

Trước khi đón tôi về thì không thấy vội vàng sửa sang gì, bây giờ thì vội vàng thế.

 

Thật thú vị.

 

Nhưng điều thú vị hơn là tia oán độc thoáng qua trong mắt Cố Vãn Tình.

 

Tôi biết cuối cùng cô ta cũng không chịu được nữa rồi.

 

Đúng vậy, đây mới chính là Cố Vãn Tình, người đã giả vờ gọi nhầm số, mượn danh nghĩa tâm sự với một người dì xa lạ, ám chỉ Khương Hồng Phân hãy để mắt đến tôi.

 

7

 

Lần đầu tiên tôi biết chuyện này là vào ngày Khương Hồng Phân tổ chức tiệc mừng con trai của em trai bà ta thi đỗ cấp ba.

 

Khương Hồng Phân uống say mèm, sau khi về nhà thì cứ cười lớn đắc ý.

 

Bà ta nói bố mẹ bà ta từ nhỏ đã thiên vị em trai bà ta, để mua nhà cho em trai bà ta lấy vợ, họ đã bán bà ta cho một lão già què với giá hai trăm nghìn tệ tiền sính lễ.

 

Loading...