Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOA KHAI PHÚ QUÝ - Chương 06

Cập nhật lúc: 2024-09-10 18:45:22
Lượt xem: 2,080

Sau khi lão già què bất ngờ qua đời, để chu cấp cho cháu trai, bố mẹ bà ta lại giành hết tiền bồi thường.

 

"Nhưng vậy thì đã sao, đứa cháu mà họ tốn bao công sức bồi dưỡng, vất vả lắm cũng chỉ thi được vào một trường cấp ba bình thường. Con gái tôi thì khác, nó vừa sinh ra đã là công chúa, cả đời này sẽ là công chúa."

 

"Chỉ cần không có đứa sao chổi là mày! Đúng, chỉ cần không có mày."

 

Bà ta say rượu, định đi tìm gậy đánh tôi nhưng lại ngã lăn ra đất không đứng dậy nổi.

 

Khương Hồng Phân thường ngày say rượu thì rất yên lặng, lần này lại khác thường, cứ lẩm bẩm về con gái mình thế nọ thế kia.

 

Từ những lời nói say lè nhè, logic lộn xộn của bà ta, tôi đã xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện.

 

Tôi không phải con gái ruột của bà ta, còn con gái ruột của bà ta đang sống sung sướng ở nhà bố mẹ tôi, hơn nữa con gái ruột của bà ta dường như vẫn luôn giả vờ như không biết gì để tiếp cận bà ta, xúi giục bà ta để tôi phải tránh xa bố mẹ ruột của mình.

 

Sau khi biết chuyện, mấy dì tức thì dẫn tôi đến báo cảnh sát.

 

Họ cũng sợ tôi xảy ra chuyện nên đã quyên góp tiền mua cho tôi một chiếc điện thoại.

 

Nhưng khi chúng tôi từ đồn cảnh sát trở về thì Khương Hồng Phân đã biến mất.

 

...

 

Đồ đạc của Cố Vãn Tình đã được chuyển ra ngoài hết.

 

Phải nói là đồ đạc của cô ta thực sự rất nhiều.

 

Chỉ riêng quần áo và trang sức trong phòng để đồ đã chất đầy cả phòng cho khách.

 

Cộng thêm những thứ khác, phải dùng đến hai phòng cho khách mới chứa hết.

 

So sánh ra, hành lý của tôi chỉ có một chiếc ba lô và một túi mua sắm trông thật thảm hại.

 

Bà Cố hơi ngại ngùng đứng trong căn phòng lớn trống huơ trống hoác, nhìn tôi treo hai bộ quần áo duy nhất vào phòng để đồ có diện tích bằng cả căn phòng.

 

Sự bất mãn ban nãy vì tôi đã "cướp" phòng của Cố Vãn Tình lúc này đã chuyển thành áy náy.

 

"Tiểu Tiểu..." Bà lên tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoa-khai-phu-quy/chuong-06.html.]

Nhưng tôi lại giả vờ như không nhìn thấy sự thay đổi trong sắc mặt bà, vẫn đeo tai nghe bluetooth rẻ tiền để video call với các dì, tập điệu múa quảng trường.

 

Cho đến khi bà do dự muốn rời đi.

 

Tôi mới quay đầu lại, gọi bà một tiếng: "Mẹ."

 

Bà kinh ngạc nhìn tôi, trong mắt đã ngấn nước.

 

Đây là lần đầu tiên tôi gọi bà sau khi trở về.

 

"Tiểu Tiểu." Bà tiến lại gần nắm lấy tay tôi, xúc động nói: "Tiểu Tiểu, xin lỗi con, những năm qua đã để con chịu khổ rồi, bố mẹ nhất định sẽ bù đắp cho con thật tốt, sẽ không bao giờ để con phải chịu bất kỳ oan ức nào nữa."

 

Khoảnh khắc này, tôi đột nhiên thấy sống mũi cay cay.

 

"Vậy nếu con nói cho mẹ biết Cố Vãn Tình và Khương Hồng Phân vẫn luôn liên lạc với nhau, mẹ có tin không?" Tôi hỏi.

 

Bà Cố im lặng, những giọt nước mắt long lanh đọng lại nơi khóe mi, không còn sự cảm động ban nãy nữa.

 

Quả nhiên đúng như tôi đoán.

 

Ngay từ lúc gặp mặt, nhìn thấy thái độ của họ đối với Cố Vãn Tình, tôi đã biết sẽ là như vậy.

 

Nhưng tôi vẫn không kìm được hỏi một câu: "Cho dù không tin, mẹ có cho người đi điều tra rõ ràng không?"

 

"Tiểu Tiểu... chuyện này... không thể nào."

 

Bà ta luống cuống nói.

 

Tôi mỉm cười, khôi phục lại dáng vẻ thờ ơ như thường lệ.

 

"Được rồi, tôi hiểu rồi." Tôi cười đẩy bà Cố ra khỏi phòng: "Tôi muốn nghỉ ngơi rồi, bà Cố."

 

Sau đó, tôi đóng cửa phòng lại không do dự.

 

Cũng đóng chặt cánh cửa trong tim mình.

 

Tôi lấy điện thoại ra, trả lời một tin nhắn: [Vâng.]

 

Vì nhà họ Cố không muốn giúp tôi đòi lại công bằng, vậy thì tôi chỉ có thể dựa vào chính mình để báo thù.

Loading...