HOA KHAI PHÚ QUÝ - Chương 09
Cập nhật lúc: 2024-09-10 18:47:48
Lượt xem: 2,342
Quả nhiên tôi vừa bước vào lớp, ánh mắt mọi người nhìn tôi đã rất kỳ lạ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy bộ đồ thể thao rẻ tiền trên người tôi, có người còn bật cười thành tiếng.
"Là ai vậy, đừng tưởng được nhà họ Cố nhận nuôi thì có thể sánh ngang với chúng ta."
Có người nói với giọng không lớn không nhỏ.
Chắc là Cố Vãn Tình đã nói gì đó với những người bạn học này rồi.
Nhưng giáo viên chủ nhiệm như không nghe thấy, bảo tôi lên bảng tự giới thiệu.
Những người bên dưới nhìn tôi với ánh mắt khinh thường.
Trong mắt Cố Vãn Tình lóe lên tia thích thú khi xem kịch hay.
Con người này thực sự không có trí nhớ dài hạn.
Vì vậy tôi làm theo "thông lệ quốc tế",
Cởi áo khoác ra, sau đó chân thành giới thiệu bản thân với mọi người có mặt:
"Xin chào tất cả mọi người, tôi tên là Khương Tiểu Tiểu, Cố Vãn Tình lớp này xét về một khía cạnh nào đó có thể coi là chị em của tôi. Sở dĩ nói như vậy là vì năm đó, mẹ ruột của cô ấy vì muốn cô ấy được sống sung sướng nên đã nhân cơ hội làm giúp việc ở nhà họ Cố để tráo đổi tôi và cô ấy..."
"Còn những vết thương trên người tôi toàn là do mẹ cô ấy..."
Khi tôi nói đến việc những vết thương trên người mình là do đâu mà có, trong lớp học lại chìm vào im lặng một cách quen thuộc.
Những người ở độ tuổi này là những người dễ bị kích động nhất cũng là những người dễ bị đè bẹp bởi cảm giác tội lỗi nhất.
Hơn nữa ngay cả giáo viên chủ nhiệm khi nhìn thấy những vết sẹo trên người tôi cũng thoáng hiện vẻ mặt không đành lòng.
Có thể thấy tối nay sẽ có không ít học sinh trằn trọc không ngủ được.
Đương nhiên người trằn trọc nhất chắc chắn là Cố Vãn Tình.
Có lẽ cô ta không ngờ tôi lại thẳng thắn, không xấu hổ mà phơi bày những trải nghiệm không mấy tốt đẹp của mình trước mặt tất cả mọi người như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoa-khai-phu-quy/chuong-09.html.]
Nhưng tại sao tôi phải cảm thấy xấu hổ?
Nếu thế giới này không che chở nổi vết thương của nạn nhân, vậy thì thế giới này mới là thứ sai lầm.
Tôi nhìn thẳng vào Cố Vãn Tình, người không biết nên làm thế nào cho phải, mỉm cười nói: "Vậy chị Vãn Tình, đối với những lời tôi nói, chị còn gì muốn bổ sung không?"
Cố Vãn Tình sững sờ, nước mắt lưng tròng nhìn xung quanh, cuối cùng không chịu nổi áp lực, bật khóc chạy ra ngoài.
Sau khi tan học, những bạn học vừa rồi còn chờ xem tôi mất mặt đã đến hỏi han, an ủi tôi.
Lúc này điện thoại của tôi vang lên, tên hiển thị là Cố Hành Chu.
Tôi ấn nút từ chối.
Một bạn học tinh mắt bên cạnh hỏi tôi: "Sao cậu không nghe máy?"
Tôi thẳng thắn nói: "Anh trai tôi thiên vị Cố Vãn Tình, cuộc gọi này tám chín phần là để mắng tôi."
Ánh mắt các bạn nhìn tôi lại càng thêm thương cảm, còn kể cho tôi nghe những câu chuyện phiếm về nhà họ Cố, bao gồm cả người chồng chưa cưới chưa từng lộ mặt của Cố Vãn Tình.
"Cậu phải cẩn thận đấy, trước đây thì Phó Thì Tự tốt thật đấy nhưng bây giờ Phó Thì Tự đã trở thành người thực vật rồi, cẩn thận nhà cậu ép cậu kết hôn thay đấy."
Trước khi chuông vào lớp reo, cô bạn cùng bàn mới của tôi nhỏ giọng nhắc nhở tôi.
Tôi lại nhớ đến avatar trên điện thoại.
[Gặp mặt đi.] Tôi gửi tin nhắn cho người đó.
11
Sau khi tan học, tôi trở về làng Hạnh Phúc.
Đầu tiên tôi đến tìm dì Tuyên và dì Vương, đưa cho họ một trăm nghìn tệ làm quỹ hoạt động của đội múa.
Sau đó, tôi đến khu chợ đêm tìm Chu Tầm, ném chiếc thẻ có bảy trăm nghìn tệ lên quầy hàng của cô ấy rồi nói: "Bà chủ, cho một bát mì, ăn xong thì dọn hàng, từ ngày mai cậu hãy quay lại trường học đi."