HOA LINH LAN CỦA ANH - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:09:42
Lượt xem: 1,745
15.
Sáng hôm sau, tôi vui vẻ cầm cặp tài liệu xuống lầu, tiện thể chào Tần Thâm một tiếng.
"Chào buổi sáng, Tổng giám đốc Tần."
Tôi mặt mũi hớn hở, còn Tần Thâm thì mặt lạnh như tiền.
"Không ăn sáng sao?" Tần Thâm ngồi bên bàn ăn, lạnh lùng nói.
"Tôi ra ngoài ăn." Tôi cười tươi như hoa, để lộ hàm răng trắng sáng, "Cảm ơn Tổng giám đốc Tần đã quan tâm."
Hôm qua, ngay khi tôi vừa bước ra khỏi cửa, Tần Thâm liền kéo tôi lại.
Anh ấy đề nghị tôi phải trả hết nợ trong vòng một năm, sau đó mới ly hôn.
"Một năm?" Tôi đau đầu nhức óc, biết chắc Tần Thâm đang cố làm khó tôi. Một khoản tiền lớn như vậy, tôi có ba năm cũng chưa chắc trả được hết.
Nhưng lời đã nói ra, tôi chỉ còn cách cắn răng đồng ý.
Hiện giờ tôi đã bảo lưu, cũng chưa tốt nghiệp, chỉ có thể lấy danh nghĩa thực tập để tìm việc làm.
Haizz, việc nghỉ học cũng là do ba tôi sắp xếp. Để tôi có thể toàn tâm toàn ý làm bà Tần, ông ấy đã tự ý nộp đơn xin nghỉ học tạm thời cho tôi.
Thậm chí ông còn làm giả b ệ n h án, nói tôi bị b ệ n h tim.
Giờ thì hay rồi, dù tôi có cam đoan thế nào, nhà trường cũng không dám cho tôi quay lại trường học.
Thế là kế hoạch vừa học vừa làm của tôi thất bại.
16.
Nhưng không sao.
Tôi vui vẻ sắp xếp công việc cho mình.
Vẫn có một công ty ngốc nghếch chịu nhận tôi vào làm, thậm chí còn trả lương cao hơn nhiều so với mức lương của thực tập sinh bình thường.
Tôi chăm chú nhìn dữ liệu, chỉnh sửa và thử nghiệm mã lệnh hết lần này đến lần khác.
Đồng nghiệp xung quanh lần lượt ra về, tôi vươn vai đứng dậy, vừa đi vòng vòng vừa kiểm tra đường chân tóc.
May quá, là một lập trình viên, trộm vía đường chân tóc của tôi hiện tại vẫn cứ là ô kê.
Tạm thời không có nguy cơ hói đầu.
Nhưng khi tôi nhìn thấy chiếc xe Lincoln dài đỗ trước cửa công ty và Tần Thâm đang hạ cửa kính xe nhìn tôi…
Tôi còn muốn c h ặ t luôn cái đầu của mình đi.
Tôi nhìn quanh, thấy mọi người đang phát ra tiếng xuýt xoa ngưỡng mộ và chụp ảnh chiếc xe, tôi định cúi đầu chuồn đi.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
"An Hạnh Nhiên, tới đây."
Không trốn được rồi.
Tôi che mặt mặt, ngượng ngùng bước lên xe trong sự chú ý của đồng nghiệp và người qua đường.
17.
Tin đồn lan nhanh đến mức chóng mặt.
Tôi đứng trước cửa phòng ăn với vẻ mặt không cảm xúc, trên tay nắm chặt chiếc cốc rỗng.
Tiếng trò chuyện bên trong lọt qua khe cửa vào tai tôi.
"Sáng nay cậu đi sớm, chắc là không biết chuyện này, trưa nay có một chiếc xe sang đến đón thực tập sinh mới đó."
"Hả? Nhà cô ta giàu vậy sao, thế còn phải đi thực tập làm gì?"
"Ôi trời, cậu không biết đâu, người đến đón cô ta là một người đàn ông, chắc là được bao nuôi rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoa-linh-lan-cua-anh/chuong-5.html.]
"Haiz, cô gái trẻ như vậy, làm gì không làm, lại đi làm mấy chuyện dơ bẩn này..."
Cửa mở ra, hai người bên trong không ngờ tôi đứng ngay bên ngoài ngoài, trên mặt họ thoáng chút ngượng ngùng rồi liền định lách người chuồn đi.
Tôi đưa tay chắn họ lại, cười như không cười.
"Hai chị đẹp có nói đạo lý nhiều như vậy, sao lại không biết nói xấu sau lưng người khác cũng là chuyện dơ bẩn nhỉ?"
Nói xong, tôi không quan tâm đến gương mặt méo xẹo của họ, quay người bỏ đi.
18.
Nhưng những người khác trong công ty vẫn luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đánh giá, khiến tôi bực bội cực kỳ.
Khi nhìn thấy chiếc Lincoln đứng ở cửa công ty một lần nữa, cơn giận của tôi lên đến đỉnh điểm.
"Từ nay đừng đến đón tôi nữa." Tôi đóng sầm cửa xe, lạnh lùng nói.
Tần Thâm liếc nhìn tôi, nhìn gương mặt tức giận của tôi, rồi lại quay đầu tập trung lái xe.
Sáng hôm sau đi làm, tôi thấy có vài chỗ ngồi xung quanh trống trơn.
Đều là những người cầm đầu nói xấu tôi.
Tôi không ngốc, cùng làm trong ngành IT. Với cơ nghiệp to lớn của nhà Tần Thâm, anh chỉ cần chào hỏi công ty nhỏ của tôi một chút là có thể làm những chuyện này dễ như trở bàn tay.
Chuyện này chắc chắn là bút tích của Tần Thâm.
Hành động hôm nay của Tần Thâm như đang giúp tôi trút giận, tôi cảm thấy trên đầu mình đang sáng rực hai chữ "Cô vợ nhỏ."
Sinh viên thời đại mới không chấp nhận danh hiệu này.
Tôi cảm thấy rất ngột ngạt, quyết định sau về nhà sẽ nói chuyện rõ ràng với anh, bảo anh ta tránh xa cuộc sống của tôi ra một chút.
Nhưng sau khi tan làm, nhìn thấy Tần Thâm, đầu óc tôi lập tức ngừng lại.
Nhìn thấy Tần Thâm là chuyện bình thường, thấy anh ấy mặc bộ vest được cắt may tỉ mỉ sau khi tan làm cũng là chuyện bình thường, anh đi đôi giày da sáng bóng đến chói mắt cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng khi thấy Tần Thâm mặc bộ vest được cắt may tỉ mỉ, mang đôi giày da sáng bóng ngồi trên một chiếc xe đạp điện đầy vết trầy xước…
Không hợp chút nào.
Trước khi anh ấy kịp gọi tên tôi, tôi đã nhanh chóng ngồi lên ghế sau, giục anh ấy đi thật nhanh.
Sau đó, tôi nhắc anh ấy lần sau không cần đến đón tôi nữa.
20.
Tối hôm đó, nhìn chiếc xe đạp cũ kỹ đậu trước cửa công ty, tôi hoàn toàn câm nín.
Tần Thâm không gọi tôi, anh chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
Hôm nay chắc chắn một trong hai người chúng tôi có vấn đề về đầu óc.
Tôi bực bội nghĩ.
Cuối cùng tôi vẫn phải cam chịu leo lên xe.
Tần Thâm đạp xe rất vững.
Đang là mùa xuân, cây cối bên đường đã mọc chồi non xanh mướt. Không còn lo tắc đường, chiếc xe đạp cũ kỹ kẽo kẹt lướt qua dòng xe cộ tấp nập.
Cơn gió mát mẻ buổi tối thổi qua má, mang theo một tia ngứa ngày.
Bất ngờ một khúc cua, tôi ngồi trên yên sau, hét lên và nắm chặt lấy cánh tay Tần Thâm, tựa sát vào lưng anh.
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, khiến người tôi run lên.
Tôi thò đầu lên, dưới ánh đèn đường, tôi nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng của Tần Thâm.