Hoán Hôn - 3,4
Cập nhật lúc: 2024-09-14 18:00:50
Lượt xem: 1,060
3.
Mùng ba tháng tháng chín là ngày hai cô nương nhà họ Trịnh xuất giá.
Đây vốn là ngày lành tháng tốt đích mẫu chọn cho đích tỷ. Nhưng vì muốn ta chóng gả vào ngày Hoắc Nghiêu ra trận, đích tỷ đã bám riết đích mẫu rất lâu, mới khiến bà ta cuối cùng cũng phải gật đầu đồng ý, để ta xuất giá cùng một ngày.
Chiêng trống rền vang đưa ta vào tướng phủ. Còn chưa kịp quỳ lạy song thân, tràng vó ngựa hỗn loạn đã giẫm đến trước cổng.
Đoàn tỳ nữ trật tự, nhịp nhàng dưới sự dẫn dắt của giọng nữ nhân uyển chuyển, đưa ta vào phòng tân hôn.
Yên tĩnh đợi trong phút chốc, một đôi ủng ngắn màu đen dừng lại trước mặt ta.
“Quy Vãn, quân lệnh cấp bách, ta phải lập tức lên đường.”
Quạt tròn hé mở, người thanh niên mũ giáp chỉnh tề, tuấn lãng, phóng khoáng tựa mây cao, nhìn ta với ánh mắt áy náy:
“Thiệt thòi cho nàng rồi.”
Ta ngây ngẩn.
Hoắc Nghiêu trời sinh tướng mạo đã đẹp đẽ như vậy.
“Lang quân!”
Ta ném quạt tròn, trở tay trái phải lấy tấm b ù a hộ mệnh đã chuẩn bị sẵn từ trong rương ra:
“Lang quân, đêm qua ta nằm mơ. Trong mơ ta thấy chàng phụng mệnh xông pha Yên Bắc ngày đại hôn. Giám quân tham công liều lĩnh, lệnh chàng và đại bá truy đuổi quân thù. Nhưng mọi người bị mai phục, không may trọng thương, tuyết lớn chặn kín đường, còn bị cắt đứt lương thực…”
Ánh mắt kinh hãi của Hoắc Nghiêu dần biến thành nghi hoặc.
Quân tình Yên Bắc cơ mật, không phải chuyện một cô nương khuê các như ta có thể biết.
Ta nghiến răng, hai tay dâng lên b ù a hộ mạng:
“Lang Quân, ta lớn lên nơi khuê phòng, không thông quân sự. Vốn tưởng chỉ là một cơn ác mộng, nào ngờ hôm nay… Ngàn vạn lần mong lang quân xem đây như lời nhắc nhở mà cẩn trọng. Quy Vãn ở phủ chờ đợi lang quân chiến thắng trở về!”
Hoắc Nghiêu không nói một lời.
Lá b ù a trong lòng bàn tay ta khẽ rung theo đôi tay đang run rẩy.
Ta vốn có thể khoanh tay đứng nhìn mà không cần mạo hiểm.
Mặc cho nam nhân Hoắc gia c h ế t trận sa trường, ta sống trong phủ tướng quân như một góa phụ. Lão thái quân sẽ đối xử tử tế với ta. Phụ thân, đích mẫu sẽ kính trọng ta, thậm chí bệ hạ sẽ phong ta là mệnh phụ.
Khuê phòng tịch mịch gì đó đối với ta mà nói, ngược lại là chuyện tốt.
Nhưng ta đã được nghe chuyện về Hoắc gia quân từ nhỏ đến lớn. Những năm đầu ngoại tổ phụ làm ăn nơi biên giới gặp Nam Man xâm lược. Chính Hoắc lão tướng quân đã cứu m ạ n g người.
Di nương khi vỗ lưng dỗ ta ngủ đều kể từng sự tích của quân Hoắc gia.
Ở đây có một rổ Pandas
Trịnh Quy Vãn ta là một thứ nữ, luôn phải cẩn trọng dè dặt. Nhưng ta biết hai chữ lương tâm viết như thế nào.
Ta không nhẫn tâm nhìn lão thái quân mượn cớ đệ muội nhà mẹ đ ẻ mà thay ta thêm hai thùng hồi môn nay một đêm đầu bạc, cũng không nỡ thấy đứa trẻ mồ côi phụ thân ngây thơ nhắc nhở ta: “Nhị thẩm, cẩn thận bước chân”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoan-hon/34.html.]
Càng không đành chục ngàn binh sĩ phải mất m ạ n g.
Sau hồi im lặng thật lâu, bàn tay thon dài, to lớn cầm lấy b u à hộ mệnh trong tay ta.
“Đa tạ.”
4.
Hoắc Nghiêu xuất chinh, ta cũng không nhàn hạ.
Việc kinh doanh nhà ngoại tổ phụ trải rộng khắp nơi. Tại Thịnh Kinh cũng có vài cơ sở.
Ta cầm tín vật di nương đưa và đi đến căn gần tướng phủ nhất để lại lời nhắn, nhờ ngoại tổ phụ gửi một quản gia đáng tin cậy đến gặp ta.
Tưởng rằng phải đợi ít bữa, nhưng không ngờ ngay hôm sau đã có cô nương tới chào hỏi.
“Tại hạ là con trưởng Tôn gia, Tôn Nặc.”
Nàng vận nam trang, nhưng không hề cố ý giả nam, chắp tay hành lễ với ta:
“Công việc kinh doanh hiện nay của nhà họ Tôn ở Thịnh Kinh đều do tại hạ quản lý. Nếu nhị phu nhân tin tưởng tại hạ, xin phân phó.”
Hai mắt ta sáng lên.
Không ngờ bây giờ nàng đã tiếp quản kinh doanh Thịnh Kinh rồi.
Đời trước, ta cũng có nhân duyên với vị biểu tỷ này.
Đó là năm thứ ba ta thành thân với Tạ Dĩ An, tỳ nữ mang trang sức của ta đi cầm thì bị biểu tỷ nhận ra đây là hồi môn thêm vào của nhà họ Tôn cho ta.
Tỷ ấy cầm một xấp ngân phiến tới hỏi ta có phải gặp khó khăn gì không.
Ta không muốn làm tỷ ấy lo lắng, đang định tìm cớ né tránh thì bị Tạ phu nhân nghe ngóng được tin tức chạy tới mắng nhiếc một trận. Bà ta nói ta tha hóa, hèn hạ, vậy mà giao du với con buôn.
Biểu tỷ tức giận bỏ đi. Nhưng trước khi đi vẫn để ngân phiếu dưới khay trà.
Trước mặt Tạ phu nhân, ta kêu tỳ nữ trả ngân phiếu lại:
“Mẫu thân nói đúng, Tạ gia chúng ta không thể dùng bạc của thương gia.”
Lúc bấy giờ, Tạ Dĩ An vừa được khâm điểm chức thái học sĩ, đang cần tiền để đút lót.
Còn tiểu muội hắn đính hôn cùng nhà quyền quý, cũng cần sắm sửa hồi môn đủ đầy.
Nhưng ta lại đẩy tiền trong tay đi, khiến Tạ phu nhân ngã ngửa, cầm chung trà ném vào đầu ta. Bà ta bảo rằng mình bị đau n.g.ự.c và kêu ta bất chấp vết thương, ở cạnh giường hầu hạ bà ta suốt đêm.
Mặc kệ bà ta làm khó ra sao đi nữa, ta cũng không muốn đi tìm biểu tỷ.
May mắn thay, lão thái quân không có thành kiến như vậy.
Ta nói với người, di nương ta xuất thân Tôn thị. Người còn cười, khen chất lượng trang sức Tôn thị rất tuyệt vời, bảo ta lần sau cùng đi lựa.
Nghĩ tới đây, ta không chút do dự hành đại lễ với Tôn Nặc:
“Xin biểu tỷ giúp đỡ.”