Hoàng Đế Có Ý Đồ Với Người Dì Như Ta - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-05 15:25:56
Lượt xem: 238
Đáng sợ.
Tôi bị dọa tỉnh.
Trời đã sáng trưng, bên ngoài ồn ào náo nhiệt.
Màn che được vén lên: "Nương nương, người tỉnh rồi?"
Túy Hà bưng chậu đồng bước tới.
Tôi nhìn trái nhìn phải, không thấy Hổ Phách đâu.
Vừa định hỏi chuyện gì xảy ra bên ngoài, tiếng ồn ào đột nhiên im bặt.
Ngay sau đó Hổ Phách đẩy cửa bước vào.
Thấy tôi đã tỉnh, nàng lập tức tỏ vẻ không vui:
"Vừa nghe nói nương nương được triệu thị tẩm, đám người kia đã nhao nhao chạy tới thỉnh an, làm phiền giấc ngủ của người!"
"Nhưng nương nương yên tâm, nô tỳ đã đuổi hết bọn họ đi rồi."
Nói xong, đưa chén trà cho ta.
Tôi cúi đầu uống: "Ngươi lợi hại thật đấy, đuổi kiểu gì vậy?"
Hổ Phách nghiêm túc nói.
"Nói thật thôi ạ, nô tỳ nói với bọn họ…"
"Đêm qua, Nương nương cùng Bệ hạ đại chiến ba trăm hiệp, mệt quá, không dậy nổi đâu ạ."
Phụt!
Tôi phun nước ra ngoài.
Không phải, ai dạy ngươi xuyên tạc ý người khác như vậy?
Thật là vô lý!
Tôi run giọng: "Bọn họ cũng tin?"
Hổ Phách nghiêng đầu.
"Sao lại không tin?"
"Bệ hạ sáng nay còn vịn eo đi lâm triều, cả hậu cung đều đồn ầm lên rồi."
Tôi: "?"
Hắn vịn eo lâm triều thì liên quan gì đến ta!
Được rồi.
Cũng có chút liên quan...
Nhưng mà, không phải kiểu liên quan đó!
Trời ơi đất hỡi.
Cuộc sống nhạt nhẽo của tôi, cuối cùng cũng bị đồn thổi đến mức sóng gió nổi lên.
6
Liên tiếp mấy ngày.
Cố Kỳ Uyên đêm nào cũng triệu tôi đánh đu.
Mấy sợi lụa trắng trong Dưỡng Tâm điện đều bị tôi giật đứt cả rồi.
Hậu cung xôn xao.
Đều nói Tĩnh phi thủ đoạn cao siêu, được sủng ái vô cùng.
Chỉ có tôi biết, Cố Kỳ Uyên rõ ràng là coi tôi như cái máy giải tỏa stress.
Phải nói, làm Hoàng đế cũng khổ.
Việc triều chính xử lý không hết, tấu chương phê duyệt không xong.
Rất nhiều tấu chương toàn là lời vô nghĩa.
Có người ngày nào cũng thỉnh an, có người ngày nào cũng chia sẻ chuyện thường ngày, còn có người ngày nào cũng dâng tấu bày tỏ lòng trung thành.
Nhìn đến nỗi gân xanh trên trán Cố Kỳ Uyên nổi lên.
Hắn nghiến răng: "Ngày nào cũng hỏi trẫm có ăn xoài hay không, trẫm bị dị ứng xoài, trẫm ăn xoài kiểu gì?!"
Tôi tận mắt thấy hắn phê lại: [Ngươi có bị bệnh không?]
Cứu mạng.
Tôi nghĩ hết chuyện buồn đời này đến đời khác, nhưng khóe miệng vẫn cứng hơn cả AK.
Không nhịn được cười thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoang-de-co-y-do-voi-nguoi-di-nhu-ta/chuong-3.html.]
Cố Kỳ Uyên nheo mắt, ánh mắt đen láy ẩn chứa tia nguy hiểm.
Tôi vội vàng chữa cháy: "Thần thiếp... Thần thiếp nguyện vì Bệ hạ phân ưu!"
Không đợi hắn trả lời, tôi bảo người tìm một khúc gỗ.
Sở thích khắc gỗ đúng là cứu mạng!
Mạt gỗ bay tứ tung.
Một con dấu nhỏ dần dần thành hình.
Tôi chấm mực đỏ đóng xuống.
Chữ "duyệt" màu đỏ tươi hiện rõ trên giấy.
"Như vậy Bệ hạ chấm bài... khụ, phê duyệt tấu chương sẽ đỡ tốn sức hơn." Tôi cười nịnh nọt, "Nếu không thần thiếp nhìn cũng thấy xót."
Cố Kỳ Uyên cầm con dấu, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa chú mèo nhỏ trên đó.
Đó là khắc theo hình Thống Thống.
Trước đây ngoại trừ khi tập luyện kín ở ký túc xá, thời gian còn lại tôi đều ở cùng chị Ôn Nghi.
Thống Thống là con mèo Ba Tư chị ấy nuôi.
Sau khi thích khắc gỗ, tôi khắc nó không ít lần, đã sớm thành thạo rồi.
Đáng tiếc dụng cụ không đầy đủ, không được sống động như thật lắm.
Thấy Cố Kỳ Uyên nhìn chằm chằm con dấu không nói gì, tôi tưởng hắn không thích.
"Thần thiếp khắc vụng về, Bệ hạ vẫn nên bảo thợ thủ công tỉ mỉ khắc lại một cái..."
Tôi vừa nói vừa đưa tay định lấy lại.
Cố Kỳ Uyên lại theo bản năng nắm chặt con dấu trong lòng bàn tay.
Chốc lát sau như bừng tỉnh nhìn tôi, trầm ngâm hai giây rồi lại ném cho tôi.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên: "Tấu chương vô nghĩa thì nàng đóng dấu."
Tôi: "?"
Không ai dạy ngươi việc của mình tự làm à!
"Bệ hạ, hậu cung không được can chính..." Tôi ấp úng.
Cố Kỳ Uyên giọng điệu thong thả: "Không sao."
Tôi: "..."
Nhìn chồng tấu chương chất cao như núi, tôi ngoài mặt cười hì hì, trong lòng réo tên cả nhà hắn.
Thật là—
Bầu trời vang tiếng sấm, ngựa thần lấp lánh xuất hiện.
7
Có người yêu nhau, có người đêm khuya ngắm biển, có người ngày nào cũng đóng dấu đến mức tay không nhấc nổi.
Tôi đóng dấu ầm ầm.
Thỉnh thoảng liếc Cố Kỳ Uyên một cái.
Chu Bái Bì!
Cố Kỳ Uyên có lẽ nhận ra rồi.
Hắn dừng động tác, do dự đưa miếng xoài khô trên tay đến bên miệng tôi.
Tôi: "..."
Đây là do tôi làm đấy!
Tên nhóc này cũng biết mượn hoa cúng Phật đấy.
Bị mắng rồi vẫn chứng nào tật nấy.
Ngày nào cũng viết tấu chương hỏi Cố Kỳ Uyên có muốn xoài hay không, tôi đóng dấu đóng đến tê liệt.
Để giải quyết dứt điểm, tôi thẳng thừng trả lời hắn: [Vậy ngươi cứ gửi tới đi.]
Xoài vận chuyển đến không ít.
Tôi làm một phần thành xoài khô, mang theo ăn vặt.
Làm việc quá khổ, không có chút ngọt ngào sao chịu nổi.
Cố Kỳ Uyên tưởng là điểm tâm do ngự thiện phòng đưa tới, thấy tôi ăn ngon lành, hắn cũng lấy một miếng nếm thử.
Sau khi biết là xoài khô, Lý công công sợ hãi muốn truyền thái y.
Tôi ra hiệu cho ông ta đừng hoảng.