Hoàng Đế Có Ý Đồ Với Người Dì Như Ta - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-05 15:25:57
Lượt xem: 236
7
Trước kia, chị Ôn Nghi cũng bị dị ứng xoài, nhưng một lần vô tình phát hiện ăn xoài khô lại không sao.
Từ đó về sau, cứ cách ba bữa chị ấy lại lôi kéo tôi cùng làm.
Quả nhiên!
Gần nửa canh giờ trôi qua, Cố Kỳ Uyên không hề có biểu hiện gì khác thường.
Hắn như mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, miếng này nối tiếp miếng kia, căn bản không dừng lại được.
Tôi nhìn miếng xoài khô được đưa tới, căm hận há miệng cắn một phát.
Miếng cuối cùng rồi, cấm cho tên cẩu Hoàng đế ăn!
Cắn quá vội, răng môi vô tình chạm vào ngón tay Cố Kỳ Uyên.
Đầu ngón tay hắn hơi lạnh, dính chút đường.
Tôi theo bản năng l.i.ế.m một cái.
"!!!"
Cái miệng c.h.ế.t tiệt, cái gì cũng dám liếm!
Sợ giây tiếp theo sẽ bị lôi ra ngoài cắt lưỡi, tôi vội vàng giả vờ bận rộn:
"Oa, tấu chương nhiều quá!"
Lông mi Cố Kỳ Uyên khẽ run.
Hắn rụt tay về, cúi đầu làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục phê tấu chương.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này mới dám len lén quan sát hắn.
Ưm...
Hình như không giận.
Chỉ là... người này nhìn nửa ngày sao không lật trang?
Bình thường chẳng phải nhìn lướt qua đã hiểu hết sao?
Thôi bỏ đi.
Có lẽ hắn cũng muốn lười biếng một chút.
Bên cạnh Hoàng đế như bên cạnh hổ, Hoàng đế lười tôi cũng không dám cản.
07
Trâu ngựa mệt mỏi sẽ chịu thua, nào có trâu ngựa ngày nào cũng khóc.
Từ khi phát hiện Cố Kỳ Uyên cũng "câu cá" (lười biếng), tôi bắt chước làm theo, bắt đầu cách ba hôm lại cáo bệnh nghỉ phép.
Giữa mùa hè oi bức.
Tay trái tôi cầm thoại bản, tay phải cầm kem.
Thật sự là quá thoải mái!
[Nhìn thấy dáng vẻ y phục nửa cởi, hai má ửng hồng của tẩu tẩu dưới thân mình, cho dù hắn biết rõ điều này trái với luân thường đạo lý, nhưng vẫn không nhịn được cúi người xuống...]
Hít hà hít hà.
Kích thích! Kích thích!
Tôi đang xem say sưa thì thoại bản trong tay đột nhiên bị người ta giật mất.
Tức giận ngẩng đầu ——
Ta: "!!!"
Cố Kỳ Uyên dùng hai ngón tay nhấc thoại bản, nhìn ta với vẻ mặt cười như không cười.
Hắn nói bóng gió:
"Hôm qua Lý Toàn hồi bẩm, nói Tĩnh phi bệnh rồi."
"Trẫm vốn định đích thân đến thăm, nhưng xem ra bây giờ..."
Tôi đang bệnh nặng bỗng giật mình ngồi dậy.
"Thần, thần thiếp... thần thiếp đã khỏe hơn nhiều rồi!"
"Thật sao?"
Cố Kỳ Uyên nhướn mày: "Vậy chắc chắn tối nay sẽ đến Dưỡng Tâm điện rồi?"
Tôi muốn hét vào mặt hắn, thần thiếp làm không được đâu!
Nhưng giữa việc chịu đựng và tức giận, tôi vẫn lựa chọn chịu đựng.
"Đi, đương nhiên phải đi!"
Tôi âm thầm xả giận: "Chỉ cần bệ hạ cần thần thiếp, cho dù không có hồi báo, thần thiếp cũng không một lời oán trách!"
Giả đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoang-de-co-y-do-voi-nguoi-di-nhu-ta/chuong-4.html.]
Mười tên Tà Kiếm Tiên cũng không hút hết oán khí trên người tôi!
Không biết Cố Kỳ Uyên có nghe ra hay không.
Hắn khẽ gật đầu:
"Truyền chỉ, Tĩnh phi Thẩm thị, đoan trang hiền thục, cần kiệm siêng năng, thức khuya dậy sớm, luôn giữ lễ nghi."
"Từng phụng mệnh Thái hậu, tấn phong làm Quý phi."
Nói xong, người cũng đi mất.
Hổ Phách kéo tôi tạ ơn.
Tôi nghiến răng.
Quý phi...
Là quý trong đánh đu, hay là quý trong xem thoại bản dâm ô?
Cẩu Hoàng đế giỏi mỉa mai như vậy, sao không đến ở trên Bát Quái Đồ luôn đi!
Một lát sau.
Một đám cung nữ thái giám bưng hộp gỗ nối đuôi nhau tiến vào.
Lý công công cười nịnh nọt: "Nương nương, phúc khí của người còn ở phía sau!"
Ha.
Thì ra khi người ta không nói nên lời thật sự sẽ cười.
Tôi mặt mày méo xệch: "Phúc khí này cho ngươi có cần không?"
Lý công công nghẹn lời.
Hổ Phách nhanh tay lẹ mắt, nhét cho hắn một nắm hạt dưa vàng.
Hắn hài lòng rời đi.
"Nương nương, tuy phong hiệu không hay, nhưng ban thưởng là thật đó."
"Người xem cây trâm ruy băng hồng ngọc bích này, đẹp biết bao!"
"Còn có trâm cài tóc bướm ngọc khảm đá quý, trâm bạc mạ vàng mã não, trâm vàng vân phượng..."
Hổ Phách lần lượt đưa lên tóc tôi thử.
Tôi bĩu môi.
Chỉ là một ít trang sức...
Liếc mắt nhìn, hồng ngọc dưới ánh mặt trời lấp lánh.
Trời ơi đất hỡi!
Đẹp quá!
Tôi cúi đầu:
"Cắm, cứ cắm hết vào đây!"
"Bản cung chịu được!"
08
Lượng biến dẫn đến chất biến.
Trải qua hơn một tháng tôi luyện, tốc độ tay của tôi nhanh đến đáng sợ.
Khi Cố Kỳ Uyên còn đang thức đêm phê tấu chương ——
Tôi đã đóng xong dấu, nằm trên giường quý phi xem thoại bản.
Đôi khi xem xem, lại ngủ quên lúc nào không hay.
Tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.
Hổ Phách sắp chuyển đến Dưỡng Tâm điện hầu hạ tôi rồi.
Không sợ ít mà sợ không đều.
Các đại thần trước kia lo lắng Hoàng đế không nạp phi tần, bây giờ lại sợ Hoàng đế học theo Thái thượng hoàng chỉ sủng ái một người.
Có người dâng sớ, khuyên Hoàng đế "mưa móc đều khắp".
Cố Kỳ Uyên thờ ơ: "Ngươi cứ làm theo ý ngươi."
Người kia mặt mày ủ rũ, không dám đáp lời.
Lại có người đàn hặc tôi, chỉ trích Quý phi ngủ lại Dưỡng Tâm điện, không hiểu quy củ.
Lần này chưa đợi Cố Kỳ Uyên lên tiếng, lão cha "hờ" của tôi đã nhảy ra.
Ông ấy chỉ vào mũi đối phương mắng xối xả:
"Ngươi hiểu quy củ, vậy không biết là ai sủng ái thiếp thất mà bỏ rơi chính thê?"
"Mặt dày đến mức nào, không biết bao nhiêu dặm!"
"Sao không lấy nước tiểu soi gương?"
"Lưỡi dài như vậy, cẩn thận dưới chân, đừng để vấp phải chính mình!"