Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOÀNG HẬU LẠI ĐƯỢC THỊ TẨM RỒI - Chương 07

Cập nhật lúc: 2024-07-22 12:44:52
Lượt xem: 6,358

Nhưng nghĩ lại, ta mới là Hoàng hậu danh chính ngôn thuận của Tiêu Thận, đáng lẽ người phải áy náy là bọn họ mới đúng.

 

Trong khi ta đang suy nghĩ miên man, Mạnh An Ninh đã đứng dậy cáo từ.

 

Trên đỉnh đầu ta vang lên một giọng nói trầm khàn.

 

"Kiều Kiều."

 

Ta ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Thận.

 

Giường kêu cót két, số phận của ta thật khổ mà.

 

Sáng mai nhất định phải nói với Nội vụ phủ, đổi cho ta một cái giường mới, ít nhất chất lượng phải tốt, chịu được sự giày vò.

 

9.

 

Ta xoa cái eo đau nhức, càng thêm kiên định với quyết tâm tác hợp cho Tiêu Thận và Mạnh An Ninh.

 

Vì vậy, ta bắt đầu cố ý vô tình nhắc đến Mạnh An Ninh trước mặt Tiêu Thận.

 

Mỗi lần Tiêu Thận đều mỉm cười nghe ta lải nhải, nói Mạnh An Ninh tốt như thế nào.

 

Sau đó, hắn xoa đầu ta, ra vẻ người lớn nói một câu.

 

"Chỉ cần Kiều Kiều thích là được."

 

Cái gì mà ta thích? Chuyện này chẳng phải là ngươi thích mới đúng sao?

 

Ta lại lặn lội đi tìm Mạnh An Ninh, nói với nàng ấy Tiêu Thận tốt như thế nào.

 

Nàng ấy cũng chỉ cười, cuối cùng nói một câu đầy ẩn ý.

 

"Bệ hạ, ngài ấy thật sự đã thay đổi nhiều."

 

Tiêu Thận thay đổi?

 

Không hề, vẫn keo kiệt như xưa.

 

Không đúng, là càng ngày càng keo kiệt.

 

Nhà ai lại trồng cải thảo trong Ngự Hoa Viên, nuôi cá trích trong Thái Dịch Trì chứ?

 

Mặc dù cá trích nướng đúng là rất ngon.

 

Mười lăm tháng bảy, không ngoài dự đoán Tiêu Thận lại lật thẻ bài của ta.

 

Thực ra bước lật thẻ bài này khá không cần thiết, dù sao cả hậu cung cũng chỉ có mình ta là nữ nhân.

 

Nhưng theo lời Tiêu Thận, làm gì cũng phải có cảm giác lễ nghi.

 

Ở tuổi này của ta, chuyện thị tẩm thực ra đã quen thuộc rồi.

 

Nhưng hôm nay ta bỗng nhiên rất sầu muộn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoang-hau-lai-duoc-thi-tam-roi/chuong-07.html.]

 

Ta nhìn Tiêu Thận đang hào hứng cởi đai lưng bên giường, bất chợt buột miệng hỏi một câu chẳng đâu vào đâu:

 

"Tiêu Thận, sao năm xưa chàng không cưới An Ninh?"

 

Tiêu Thận vẫn không ngẩng đầu lên, đáp bâng quơ:

 

"Mạnh An Ninh ấy à, nàng ta tiêu hoang lắm, ngày thường một hộp phấn cũng đến năm lượng bạc, trẫm nào nuôi nổi."

 

"Vậy ra chàng sợ bạc đãi nàng ta?"

 

Quả nhiên, yêu là luôn thấy có lỗi.

 

Tiêu Thận nghe vậy ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt thấu hiểu của ta.

 

Cuối cùng hắn cũng nhận ra.

 

"Kiều Kiều, nàng nghĩ trẫm thích Mạnh An Ninh sao?"

 

"Ai cũng nói vậy."

 

"Trẫm không quan tâm người khác, chỉ quan tâm nàng nghĩ gì, hửm?"

 

Tiêu Thận từng bước tiến lại gần, ánh mắt nóng rực khiến người ta bỗng thấy chột dạ.

 

Ta ngập ngừng lên tiếng:

 

"An Ninh dịu dàng thông minh, tuy mới góa bụa, nhưng nếu Bệ hạ thích, thần thiếp có thể..."

 

Lời còn chưa dứt, ta đã bị Tiêu Thận đè xuống giường, ánh mắt của hắn nhìn ta như muốn phun lửa.

 

Ta chỉ nghe thấy hắn nghiến răng từng chữ:

 

"Thẩm Ngọc Kiều, rốt cuộc nàng có tim không?"

 

"Trẫm vì nàng giữ mình trong sạch bao nhiêu năm, nàng chẳng cảm nhận được chút nào sao?"

 

"Tim nàng làm bằng đá hay sao?"

 

11.

 

Thật lòng mà nói, ta đã từng rung động trước Bệ hạ.

 

Được vị hoàng đế trẻ tuổi sủng ái, thật khó để không xiêu lòng.

 

Nhớ lại ngày đầu tiên nhập cung vào một buổi hè oi ả, đêm ấy mưa như trút, sấm rền vang inh tai nhức óc.

 

Ánh nến trong cung ta chập chờn, lúc sáng lúc tối.

 

Khi ấy ta mới mười sáu, sống một mình trong cung điện xa lạ khiến ta sợ hãi khóc nức nở.

 

Lúc đó Bệ hạ đã xông vào.

 

Người ướt sũng, nước nhỏ tong tong từ vạt áo xuống sàn.

Loading...