HOÀNG HẬU LẠI ĐƯỢC THỊ TẨM RỒI - Chương 06
Cập nhật lúc: 2024-07-22 12:44:20
Lượt xem: 4,491
"Nương nương, trong cung chúng ta đã hết trà rồi... Ngay cả trà Long Tỉnh mốc meo trước đây cũng đã bị người uống hết rồi."
Ta biết ý, bèn ngậm miệng lại.
Làm Hoàng hậu mà nghèo đến mức này cũng thật hiếm có.
Ta đang nghĩ xem nên dùng lý do gì để gỡ gạc lại chút thể diện.
Không ngờ, Mạnh An Ninh thấy vậy lại mỉm cười, trên mặt hiện lên vài phần ý cười.
"Nếu nương nương không chê, có thể thử trà mà thần phụ mang từ Lĩnh Nam về."
Sau một ngày tiếp xúc, ta nhận thấy Mạnh An Ninh là một người rất tốt.
Nàng ấy nói chuyện dịu dàng, cử chỉ điềm đạm, không mất đi phong thái của một tiểu thư khuê các.
Dù khác xa so với những gì ta tưởng tượng.
Nhưng nàng ta quả thật là một Bạch Nguyệt Quang khó quên trong lòng người khác.
Cũng khó trách tên khốn Tiêu Thận đó, ngay cả trong mơ cũng nhớ đến nàng ấy.
Thúy Trúc lại tỏ vẻ bất bình.
"Nô tỳ thấy Quận chúa An Ninh này cũng chẳng có gì đặc biệt, còn không bằng một ngón tay của nương nương!"
Thúy Trúc tốt của ta, ta thật không uổng công yêu thương ngươi, cái tài nói dối không chớp mắt, nịnh hót người khác ngày càng lanh lợi rồi.
Nhưng dù sao ta cũng đã lớn tuổi rồi, chắc chắn sẽ không bị mấy lời khen ngợi này làm cho mờ mắt.
Nếu Tiêu Thận thật sự thích Mạnh An Ninh, ta sẽ đứng ra làm mai mối, để hắn được như ý nguyện.
Dù sao cũng không còn là thiếu nữ mới lớn nữa, ta xem nhẹ chữ tình ái lắm rồi.
Nhẹ đến mức chỉ là một cơn đau nhói qua tim.
8.
Từ đó về sau, ta thường mời Mạnh An Ninh vào cung để trò chuyện.
Tiếc là Tiêu Thận luôn bận rộn, chẳng thấy bóng dáng đâu, uổng công ta mất bao nhiêu tâm sức.
Qua lại nhiều lần, ta và Mạnh An Ninh càng trở nên thân thiết.
Tin xấu là, nàng ấy không có ý gì với Tiêu Thận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoang-hau-lai-duoc-thi-tam-roi/chuong-06.html.]
Tin tốt là, cuối cùng ta cũng đủ người để chơi mạt chược rồi.
Hôm đó, chúng ta đang đánh mạt chược thì nghe thấy tiếng hô "Hoàng Thượng giá đáo".
Ta theo bản năng muốn trốn di, nhưng chợt nhớ ra gần đây mình không làm gì sai trái, không cần phải trốn. Ngược lại là hắn có lỗi với ta mới đúng, lén lút nhớ thương Bạch Nguyệt Quang bao nhiêu năm qua.
Nghĩ đến đây, ta lập tức ngẩng cao đầu, giống như một con gà trống vừa thắng trận, oai phong lẫm liệt.
Vừa bước vào, Tiêu Thận đã bắt gặp ánh mắt của ta, hắn khựng lại một chút, có vẻ nghi hoặc hỏi.
"Kiều Kiều, mắt nàng làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Ta: "..."
"Bệ hạ, đã lâu không gặp."
Lúc này, Mạnh An Ninh đứng dậy hành lễ với Tiêu Thận.
Hắn như mới chú ý đến Mạnh An Ninh, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ.
"An Ninh! Đúng là đã lâu không gặp, nàng đã trở về từ Lĩnh Nam rồi sao?"
Đồ tồi, giỏi giả bộ thật, người ta đã về nửa tháng rồi, ngươi không biết sao?
Ta âm thầm đảo mắt, kết quả lại bị Tiêu Thận nhìn thấy.
Hắn ân cần đến gần ta, nhẹ giọng hỏi.
"Kiều Kiều, có phải tối qua không ngủ ngon không? Mắt khó chịu sao?"
Ta rất muốn nói tối qua ta ngủ có ngon hay không chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Lúc này, bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ.
Mạnh An Ninh nhìn chúng ta, đôi mắt cong cong.
"Đã nhiều năm không gặp, Bệ hạ vẫn không thay đổi chút nào."
Tiêu Thận ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh An Ninh.
"An Ninh, nàng thay đổi nhiều rồi."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, tất cả đều không cần phải nói ra.
Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, phá hỏng cuộc hội ngộ của đôi thanh mai trúc mã.