Hồi Linh - Ký Ức Đêm Xuân - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-07-21 20:08:21
Lượt xem: 2,988
26
Thực ra, khi nhìn thấy Chung Ngôn khóc trong gương, phần ký ức bị mất trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện trở lại từng chút một, giống như những tảng đá lộ ra sau khi thủy triều rút xuống.
Giống như tôi đã dự đoán trước đó, lý do tôi gặp Chung Ngôn lần đầu tiên là do mẹ cậu ấy.
Tôi không nhớ rõ ngày hôm đó bắt đầu như thế nào, chỉ nhớ đó là một ngày đông, bà nội bị đau đầu phải đưa vào bệnh viện. Tôi đã gọi hết số trong danh bạ từ đầu đến cuối, nhưng không một ai trong số các chú bác chịu quay lại để thăm bà. Họ luôn cảm thấy bà nội tôi làm nghề liên quan đến người c.h.ế.t là xui xẻo, thậm chí còn đổ lỗi cho bà về cái c.h.ế.t bất ngờ của ông nội.
Bệnh viện thúc giục chúng tôi nộp tiền để phẫu thuật, nhưng số tiền bà dành dụm bấy lâu không đủ. Trong lúc đau đầu vì số tiền vài nghìn tệ, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia là một phụ nữ, hỏi tôi có phải là “Trình tiên bà” không.
Trình tiên bà là danh xưng của bà nội tôi trong giới, tôi nói với bà ta rằng bà nội đang ở bệnh viện, không thể làm pháp sự nào cả. Nhưng bên kia dường như rất gấp gáp, muốn hỏi thăm những thầy pháp khác.
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói tôi có thể.
Vì vài nghìn tệ tiền phẫu thuật, tôi đã giấu bà nội một mình đến nhà của người phụ nữ trong điện thoại, mới biết rằng bà ấy chỉ là người giúp việc của gia đình. Bà ấy muốn tôi làm lễ siêu thoát cho nữ chủ nhân đã mất trong một tai nạn xe hơi.
Nhìn tôi còn nhỏ tuổi, người phụ nữ có chút nghi ngờ. Nhưng khi tôi chính xác nói ra bát tự và cuộc đời của nữ chủ nhân đã mất, bà ấy mới tin.
Bà dẫn tôi lên tầng hai, nhẹ nhàng gõ cửa: "Tiểu Ngôn."
Bên trong rất lâu không có động tĩnh, sợ việc làm ăn thất bại, tôi vội nói: "Mẹ của cậu có điều muốn nhắn nhủ…"
"Bà ấy hỏi cậu bây giờ vai còn đau không, bố không có thời gian chăm sóc cậu, cậu phải nhớ định kỳ đến bệnh viện tái khám. Mùa xuân năm sau nhờ dì thuê một công nhân cắt tỉa cây trong vườn, phòng của cậu gần như không thấy ánh nắng. Thường ngày…"
Tôi còn đang lảm nhảm, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, một cậu thiếu niên cao hơn tôi một cái đầu đứng trước mặt tôi.
Lúc đó, Chung Ngôn có làn da trắng như ma cà rồng, phòng của cậu ấy tối om, giống như nơi cư ngụ của ma cà rồng.
"Dì Chu, dì vẫn nên đưa cô ta đi đi, bố sắp về rồi." Chung Ngôn lạnh lùng nói, rõ ràng cậu ấy vẫn không tin tôi.
Người giúp việc giải thích: "Là cô Thư mời tiên bà, cô ấy đang ở Anh không về được, muốn cậu nghe một chút."
"Nhà chúng ta không ai tin vào mấy thứ này."
"Nếu tôi nói cái c.h.ế.t của mẹ cậu không phải là tai nạn, cậu cũng không tin sao?"
Lúc đó, tôi còn nhỏ, không hiểu những gì nên nói và không nên nói. Để khiến Chung Ngôn lần đầu gặp tôi tin tưởng và thuận lợi nhận được tiền công, tôi đã không ngần ngại nói ra tất cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoi-linh-ky-uc-dem-xuan/chuong-14.html.]
Chung Ngôn cúi đầu, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng một lúc, giọng nói mới hơi có chút ấm áp: "Gọi điện cho dì Thư đi."
27
Nơi thực hiện pháp thuật được sắp xếp trong phòng ngủ của nữ chủ nhân lúc còn sống, nhưng bên trong thì đồ đạc cũ của bà ấy đã được dọn đi gần hết. Chung Ngôn đưa cho tôi một chiếc khăn quàng mà mẹ cậu ấy đã tặng, tôi cẩn thận đặt chiếc khăn lên giường, bắt đầu rung chuông chiêu hồn.
Cái gọi là "gọi vong" là mời người đã khuất trở lại để hỏi họ vài câu, nhưng thực ra mẹ của Chung Ngôn không cần tôi mời, bà ấy vẫn còn ở trong căn phòng này. Từ lúc tôi bước vào phòng, bà ấy đã luôn nói chuyện với tôi, chỉ có điều tôi không nói với họ, sợ họ sẽ hoảng sợ.
Chiếc khăn trên giường lõm xuống, mẹ của Chung Ngôn đã đến.
Người giúp việc cầm điện thoại nói với dì Thư ở đầu dây bên kia rằng chị của bà ấy đã quay về.
Dì Thư bắt đầu liên tục hỏi các câu hỏi, mẹ của Chung Ngôn cũng mượn miệng tôi để trả lời. Chỉ đến khi bà ấy hỏi về nguyên nhân của vụ tai nạn xe, mẹ của Chung Ngôn mới do dự.
Đó là một vụ án g.i.ế.c vợ để lừa tiền bảo hiểm, tôi không biết cuối cùng mẹ của Chung Ngôn có nói ra chuyện này không vì những việc sau đó tôi không nhớ rõ. Tôi bị mẹ của Chung Ngôn nhập vào người, khi tôi tỉnh lại, tay tôi đang chạm vào mặt Chung Ngôn.
Đây chính là lý do tại sao bà nội luôn không cho tôi làm những việc này, có những hồn ma sẽ thấy bạn còn nhỏ tuổi, pháp lực yếu mà bắt nạt bạn. Nếu vừa rồi mẹ của Chung Ngôn không rời đi, có lẽ tôi đã mất mạng rồi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, người giúp việc hoảng hốt giấu điện thoại đi, Chung Ngôn nhanh chóng lấy chiếc khăn trên giường phủ lên đầu tôi, rồi dẫn tôi ra khỏi phòng.
Cậu ấy đưa tôi đến một căn phòng chứa đồ, dặn tôi không được lên tiếng, chờ bố cậu ấy đi rồi cậu ấy sẽ đến đưa tôi rời khỏi căn nhà này.
Phòng chứa đồ vừa tối vừa nhỏ, tôi không dám lên tiếng, họ vẫn chưa trả tiền công cho tôi, tôi phải lấy tiền thuốc men cho bà nội rồi mới đi được.
Cứ như vậy tôi ở trong đó đến tận đêm khuya, cửa phòng chứa đồ cuối cùng cũng mở ra, người giúp việc và Chung Ngôn đứng ở cửa, ra hiệu cho tôi có thể ra ngoài.
Tôi muốn đứng lên, nhưng đôi chân bị bó chặt mấy tiếng đã tê rần, không thể cử động. Cuối cùng là Chung Ngôn cõng tôi xuống lầu.
Họ gọi một chiếc xe cho tôi, người giúp việc đưa cho tôi gấp đôi tiền công, nói là để bù đắp. Trước khi rời đi, tôi gọi Chung Ngôn đến bên cửa sổ xe, nói với cậu ấy một bí mật mà tôi vừa mới giấu.
Mẹ cậu nói, bà chưa bao giờ trách cậu vì đã muốn dẫn em trai ra ngoài hôm đó, bà nói bây giờ bà có thể đi gặp em trai, rất vui, cậu cũng phải sống vui vẻ.
Nửa câu đầu là thật, nửa câu sau cũng là thật, chỉ có câu giữa là giả.
Hồn ma và hồn ma không thể gặp nhau dễ dàng như vậy.
Chung Ngôn từng có một người em trai, c.h.ế.t vì một tai nạn, dưới một tấm biển quảng cáo rơi xuống, em trai đã đẩy cậu ấy ra, Chung Ngôn bị thương ở vai, còn em trai mãi mãi rời xa cõi đời.