Hồi Linh - Ký Ức Đêm Xuân - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-07-21 20:08:43
Lượt xem: 1,840
28
Lần đầu tiên gặp mặt giữa tôi và Chung Ngôn đã kết thúc bằng một lời nói dối thiện ý như vậy.
Ca phẫu thuật của bà nội rất suôn sẻ, tôi luôn lừa bà rằng tiền phẫu thuật là do các chú bác cho. Bà và các chú bác đã sớm cắt đứt liên lạc, cũng không đi xác minh, nên tôi giấu được rất kỹ. Cho đến trước khi khai giảng sau Tết, bà nội đã xem cho tôi một quẻ, bà muốn xem liệu tôi có thể đỗ đại học không, nhưng lại xem ra một quẻ đoạn đầu.
Nói cách khác, quẻ nói rằng tôi sẽ c.h.ế.t trước kỳ thi đại học.
Bà nội hỏi tôi gần đây có làm gì không, tôi mới kể chuyện đã gọi hồn mẹ của Chung Ngôn và nói rằng tôi đã tiễn bà ấy đi rất tốt, mọi chuyện bây giờ đã kết thúc.
Nhưng bà nội rất tức giận, bà tịch thu hết đồ dùng làm pháp sự của tôi, cảnh báo tôi không được chạm vào những thứ đó trước kỳ thi đại học.
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ bà nội mê tín phong kiến, so với quẻ bói, một đứa mười bảy tuổi như tôi tin rằng con người có thể thắng được thiên định.
Dĩ nhiên, "thiên định" ở đây không phải là việc bà nội muốn tôi cố gắng thi đỗ đại học.
Từ nhỏ, tôi đã không giỏi học hành, thường xuyên bị trường đuổi học vì danh phận pháp sư của bà nội, thường xuyên học ở đây nửa năm rồi lại học ở nơi khác ba tháng. Mọi người đều nói tôi là phù thủy, tôi cũng nghĩ rằng lớn lên sẽ kế thừa nghề pháp sư của bà nội, nên không quan tâm đến việc học. Giáo viên chủ nhiệm luôn coi tôi như không tồn tại, mỗi ngày tôi đến trường chỉ để ngủ hoặc vẽ linh tinh lên giấy g.i.ế.c thời gian. Lúc học lớp mười, tôi có một bạn cùng bàn, cô ấy nói tôi vẽ bùa chú nguyền rủa cô ấy, làm cô ấy bị tụt hạng, sau đó tôi luôn ngồi một mình ở góc lớp.
Khi học kỳ mới bắt đầu, mọi người đều nỗ lực ôn thi đại học, chỉ có tôi vẫn tiếp tục "sáng tạo thuật thư", ban đầu tôi nghĩ rằng những ngày như vậy sẽ kéo dài đến khi kỳ thi kết thúc, cho đến ngày hôm đó, lớp chúng tôi có một học sinh chuyển trường.
Tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, là một ngày tuyết rơi, những bông tuyết trắng rơi trên bậu cửa sổ, nhẹ nhàng như hoa anh đào mùa xuân.
Tôi không nhớ rõ lời giới thiệu của giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng, ấn tượng sâu sắc nhất của tôi ngoài bông tuyết như hoa anh đào ngày hôm đó, chỉ còn khoảnh khắc chiếc ghế bên cạnh tôi bị ai đó kéo ra.
Học sinh chuyển trường ngồi xuống chỗ bên cạnh tôi, tôi ngẩng đầu và nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Đó là khách hàng trước đây của tôi, Chung Ngôn.
Bà nội từng dạy tôi rằng, làm nghề này kiêng kỵ nhất là khách hàng quay lại, anh ta luôn tìm bạn, điều đó có nghĩa là anh ta vẫn có chấp niệm chưa thể buông bỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoi-linh-ky-uc-dem-xuan/chuong-15.html.]
Tôi vội vàng cúi đầu, dựng sách lên trên bàn, lúc này, tôi mong muốn vô cùng rằng lối đi giữa chỗ ngồi của tôi và cậu ấy có thể rộng như dải ngân hà.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
29
Trong vài ngày đầu Chung Ngôn chuyển đến lớp chúng tôi, để tránh mặt cậu ấy, tôi luôn đến trường sát giờ vào học, trong giờ học thì dùng sách che mặt, giờ ra chơi thì giả vờ ngủ gục trên bàn, tan học là người đầu tiên lẻn về. Trường Trung học Lê Hoa tuy có tỷ lệ đỗ đại học cao, nhưng chưa đủ để một học sinh có gia cảnh giàu có phải chuyển đến đây vài tháng trước kỳ thi đại học. Trực giác mách bảo tôi rằng cậu ấy đến vì mẹ mình.
Vào một thứ sáu không lâu sau khi khai giảng, tôi bị vài cô gái lớp bên cạnh chặn đường khi tan học, họ nói muốn dẫn tôi đi chơi ở một nơi thú vị.
“Tôi không muốn đi.”
“Tiểu pháp sư, cậu giúp mình một chút thôi mà, anh Hâm nghĩ rằng ngôi nhà mới của bố anh ấy không sạch sẽ, muốn cậu đến xem thử.”
“Những thứ các cậu không thấy, tôi cũng không thấy.”
Nhưng họ không tin rằng tôi không thể thấy ma, mấy người kéo tôi lên một chiếc taxi.
Khi đến ngôi nhà đó thì trời đã tối, có vài chàng trai cầm đèn pin đứng ngoài sân, họ đẩy tôi đến trước mặt bọn họ và giới thiệu: “Anh Hâm, đây là tiểu pháp sư nổi tiếng ở trường chúng em.”
Chàng trai được gọi là anh Hâm chiếu đèn pin vào tôi, nghi ngờ hỏi: “Nhỏ này làm được không?”
Tôi giơ tay che ánh sáng mạnh trước mặt, trả lời cậu ấy: “Tôi chỉ biết chút ít, nhà này âm khí quá nặng, tôi không làm được.”
Không ngờ anh Hâm lại có hứng thú, hỏi tôi: “Mày nói xem, sao lại âm khí nặng?”
“Đây là tư vấn có tính phí.” Không chịu nổi ánh sáng mạnh của đèn pin, tôi quay đầu định bỏ đi, nhưng bị người ta kéo ba lô lại.
“Giúp tao tiễn bọn họ đi, tao tuyệt đối không bạc đãi mày.” Anh Hâm nói.