Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hồi Linh - Ký Ức Đêm Xuân - Chương 24

Cập nhật lúc: 2024-07-21 20:12:55
Lượt xem: 1,783

Cậu ta dẫn tôi vào sân vận động, Nele đang diễn tập, ánh đèn chiếu trên sân khấu bao trùm lấy họ, ba người sáng chói như những viên ngọc quý nhất thế gian.

Tôi đứng trong góc tối om, ngẩng đầu nhìn Chung Ngôn trên sân khấu, cậu ấy vẫn đang nghiêm túc thực hiện công việc của mình, kiểm tra từng chi tiết, như thể với cậu ấy đây chỉ là một buổi diễn tập bình thường, trước một buổi biểu diễn bình thường.

Chỉ có tôi và Trần Diệc Nhất biết rằng, đây là buổi diễn tập cho cái c.h.ế.t của cậu ấy.

Trần Diệc Nhất khuyên tôi: "Về đi, mấy ngày này đừng xem tin tức."

Tôi nhìn Chung Ngôn lần cuối, nhờ Trần Diệc Nhất giúp tôi một việc nữa.

"Tôi muốn gặp Triệu Hiệt."

42

Tôi kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà, đẩy cửa phòng sách, thấy chiếc vali mà Chung Ngôn từng nằm vẫn yên lặng đặt trong góc phòng.

Tôi chợt nhớ, khi bà còn sống, mỗi năm vào ngày 6 tháng 6 bà đều dẫn tôi đi cúng trước một ngôi mộ vô danh, chỉ là mỗi lần chúng tôi đến đó thì đã có người đến trước rồi. Tôi từng từ xa nhìn thấy người đến cúng trước chúng tôi, dáng người cao gầy, mặc một bộ đồ đen, dù khuôn mặt anh ta bị che kín bởi mũ, nhưng bây giờ nghĩ lại, người đó chắc là Chung Ngôn.

Và trong ngôi mộ vô danh đó, chắc là chôn t.h.i t.h.ể cháy đen của tôi.

Ít nhất là lúc đó, cậu ấy vẫn chưa biết tôi đã "sống lại".

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi vào phòng tắm rửa mặt, ngẩng đầu nhìn chính “mình” trong gương, thân thể của Trần Tri Tri và linh hồn của Trình Lạc, tôi bỗng không phân biệt được đâu mới là tôi thật sự.

Chuông chiêu hồn đặt trước bàn thờ Phật bỗng rung lên, tôi giật mình, vội tìm hương vãng sinh để đốt, lần này phải đốt bốn lần mới đốt được.

Khói hương vãng sinh bay về hướng cửa sổ, tôi mở cửa sổ, cúi xuống nhìn thấy một người ngồi trên băng ghế dưới lầu.

Người đó chỉ lặng lẽ ngồi, ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn đường chiếu lên một bên mặt của cậu ấy, hiện rõ góc cạnh của cằm.

Là Chung Ngôn, sao cậu ấy lại đến?

Tôi chạy nhanh xuống lầu, Chung Ngôn đứng dậy, như đã đợi tôi rất lâu, nói với tôi: "Cuối cùng cậu cũng xuống."

"Buổi diễn tập kết thúc rồi à?"

Cậu ấy gật đầu, mỉm cười đưa tay về phía tôi.

Tôi nắm lấy tay cậu ấy, Chung Ngôn nói muốn đến một nơi.

Cậu ấy lái xe chở tôi ra hướng ngoại ô, con đường trước mắt ngày càng trở nên quen thuộc, cho đến khi tôi thấy căn nhà nghỉ ven đường thì nhớ ra rằng hồi cấp ba tôi từng đến đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoi-linh-ky-uc-dem-xuan/chuong-24.html.]

"Là nơi cắm trại năm đó à?" Tôi hơi vui mừng, không ngờ sau từng ấy năm nơi này vẫn không thay đổi chút nào.

Chung Ngôn nói năm đó, hoạt động cuối cùng của buổi cắm trại là mọi người cùng nhau thả chai trôi, lúc đó tôi vì bị thương ở chân nên không tham gia được. Nhưng tôi nhớ lúc đó chính Chung Ngôn đưa tôi đến bệnh viện, "Lúc đó cậu cũng không thả à?"

"Vì vậy hôm nay đưa cậu đến đây, chúng ta cùng thả một lần, coi như là điều ước cuối cùng của tôi."

Cậu  ấy lấy từ ghế sau ra một cái túi, bên trong có giấy bút đã chuẩn bị sẵn, đưa cho tôi.

Tôi nhìn giấy bút trong tay, suy nghĩ một lúc lâu, trong đầu cứ xoay quanh câu "điều ước cuối cùng" mà cậu ấy vừa nói.

Tôi nhìn cậu ấy viết soàn soạt, tò mò hỏi: "Cậu viết gì vậy?"

Chung Ngôn ngừng bút, quay đầu nhìn tôi, giả vờ bí ẩn nói: "Nếu cậu tò mò, sau này hãy men theo bờ biển mà tìm, có thể sẽ tìm thấy những gì tôi viết."

"Không nói thì thôi." Tôi bắt chước cậu ấy, che giấy kín mít, viết một câu: Mong Chung Ngôn có thể sống.

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi gạch bỏ câu đó đi.

Chung Ngôn giục tôi nhanh chóng bỏ giấy vào chai, trời sắp sáng rồi, chúng tôi phải thả chai trước khi mặt trời mọc.

Cuối cùng tôi không viết gì cả.

Cậu ấy không thể thấy những điều này trong tương lai, tôi viết gì cũng vô ích.

Chúng tôi xuống xe đến bờ biển, phía xa trời đã ánh lên màu vàng nhạt, mặt trời sắp mọc.

Tôi và Chung Ngôn cùng ném chai trôi ra biển, đúng lúc thủy triều rút, chai trôi theo dòng nước ra xa.

Hoàn thành điều ước cuối cùng, Chung Ngôn rất vui, nụ cười rạng rỡ, như dáng vẻ mười mấy tuổi tôi từng thấy.

Cùng lúc đó, mặt trời dần mọc ở cuối biển, ánh sáng vàng rực chiếu lên mặt chúng tôi.

"Chung Ngôn." Tôi gọi tên cậu ấy, nhưng giọng không kìm được mà nghẹn ngào.

Tôi nói: "Tôi thích cậu."

Tôi hỏi cậu ấy: "Cậu sống tốt không?"

Chung Ngôn nhìn tôi cười mãi, cậu ấy mấp máy môi nhưng tôi không nghe được cậu ấy nói gì.

Mặt trời hoàn toàn mọc lên, Chung Ngôn biến mất trước mặt tôi.

 

Loading...